"Vì sao?" Ngay khoảnh khắc Hoắc Thừa Tinh thốt ra câu đó, Tần Thâm theo bản năng hỏi lại.
"Đây không phải là điều cậu nên hỏi." Hoắc Thừa Tinh đáp.
Sau câu nói ấy, vẻ mặt của Tần Thâm liền trở nên nghiêm túc. Có lẽ trong chớp mắt từng thoáng qua chút vui mừng, nhưng rất nhanh đã bị y giấu vào tận đáy mắt.
Hoắc Thừa Tinh quá hiểu ý nghĩa ẩn sau ánh nhìn ấy — y đang suy đoán, đang nghi ngờ liệu hành động của anh có phải là cố tình lấy lòng, chứ không phải xuất phát từ chân tâm.
Có lẽ là đang lo sợ, nhưng nếu nỗi lo ấy là có thật, thì đồng nghĩa với việc y đã bị đặt vào thế yếu.
Trên đời này, ai xứng đáng để anh, Hoắc Thừa Tinh, phải hạ mình lấy lòng?
Không có ai cả. Anh chưa bao giờ làm điều gì trái với ý nguyện của bản thân.
"Cậu đang do dự điều gì?" Hoắc Thừa Tinh truy hỏi.
"Cậu nghĩ tôi là kẻ yếu đuối sao?" Y lại tiếp tục ném ra câu hỏi thứ hai.
"Không."
"Tôi không có chính kiến à?"
"Không."
"Vậy thì nghe cho rõ, tôi không phải loại yếu đuối gì hết, chuyện tôi muốn làm là nghe theo trái tim mình, đừng làm ra vẻ như tôi không có năng lực tự quyết."
Hoắc Thừa Tinh nghiêm giọng, trong lời nói mang theo vài phần giận dữ: "Sự do dự của cậu, chẳng khác nào đang coi thường tôi."
"Tôi không hề coi thường cậu." Tần Thâm cố gắng biện giải.
"Câm miệng." Hoắc Thừa Tinh ngắt lời y, anh túm lấy cổ áo y, kéo y sát lại trước mặt.
Tần Thâm lảo đảo một bước, đường viền hàm chợt căng lên, từ cổ họng bật ra một tiếng rên kìm nén.
"Hiện giờ, cậu nên hôn tôi."
Hoắc Thừa Tinh nói.
Tần Thâm hít sâu một hơi, như thể bị thanh âm phát ra từ đôi môi khẽ mấp máy kia mê hoặc. Một cách vô thức, y chậm rãi nghiêng người, nhẹ nhàng đặt lên môi Hoắc Thừa Tinh một nụ hôn.
Bọn họ quấn quýt lăn lộn tới chiếc giường trong căn nhà gỗ, mùi hương quen thuộc bị đánh mất rồi lại tìm về quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến Hoắc Thừa Tinh cảm thấy một sự yên ổn hiếm hoi dâng lên trong lòng.
Thế nhưng, một vấn đề thực tế bày ra trước mắt: Hai Alpha đang trong kỳ mẫn cảm rốt cuộc phải làm thế nào?
Bọn họ không có cơ thể bẩm sinh phù hợp, cũng thiếu đi bản năng trời phú ấy. Bản năng Alpha bắt đầu khuấy động, thân thể đôi bên vô thức muốn chế ngự lẫn nhau.
Chẳng lẽ phải đánh nhau một trận trên giường trước?
Căn nhà này chắc chắn không chịu nổi hai Alpha cấp đỉnh giao đấu.
"Cậu đè tôi đi, nhưng tôi phải đánh dấu cậu." Trong khoảnh khắc khói thuốc sắp bùng lên, Tần Thâm nói một câu đã hóa giải mọi vấn đề.
Alpha và Alpha tất nhiên là có thể.
Chỉ cần một bên cam lòng khuất phục là đủ.
Máu Alpha không cho phép điều đó, nhưng tình yêu thì có thể.
Tần Thâm đánh dấu tuyến thể của anh, đưa hương rượu Brandy của mình thấm vào từng lỗ chân lông trên cơ thể anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!