"Cậu nói lại lần nữa xem, bảo tôi làm gì cơ?" Hoắc Thừa Tinh nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào đầu Tần Thâm, như một con dao găm chưa rút khỏi vỏ đang kề sát điểm yếu chí mạng.
Dù đã qua một đêm, tạm thời không so đo việc sáng sớm Tần Thâm mang đến đóa hồng xanh vô vị, nhưng riêng chuyện y vừa đề cập lúc này, Hoắc Thừa Tinh không khỏi nghi ngờ đầu óc y có phải bị hỏng rồi không.
"Huấn luyện viên." Tần Thâm lại một lần nữa xác nhận rõ ràng: "Tôi muốn cậu tạm thời đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên của trại huấn luyện tập trung."
"Cậu điên rồi à?" Hoắc Thừa Tinh nói.
"Không." Tần Thâm đáp không chút do dự: "Hiện tại tôi vô cùng tỉnh táo."
"Cậu năng lực xuất chúng, đối với người khác lại vô cùng sắc bén, cay nghiệt. Mà bọn họ thì vừa hay cần một huấn luyện viên nghiêm khắc như cậu."
"Ngoài cậu ra, hiện tại tôi không có ứng viên nào thích hợp hơn."
"Còn Lỗ Bác thì sao?" Hoắc Thừa Tinh nói: "Tôi không hứng thú với bát cơm của hắn ta."
"Hắn sẽ rời khỏi Hải Hồng một thời gian." Tần Thâm nói: "Năm ngày."
"Cậu chỉ cần đảm nhiệm năm ngày, giảng dạy một khóa học."
Thấy sắc mặt Hoắc Thừa Tinh thay đổi, Tần Thâm lập tức đưa ra con bài của mình: "Với thân phận huấn luyện viên của Hải Hồng, cậu có quyền làm quen với cơ giáp của Hải Hồng, thực chiến thao tác, ngay cả là 'cơ giáp sát thần' cũng không ngoại lệ."
"Thù lao như thế, thế nào?"
"Cậu lúc nào cũng biết đưa ra điều kiện khiến tôi hài lòng." Hoắc Thừa Tinh hơi nheo mắt lại, nhưng sau khi cân nhắc, anh nói: "Tôi không làm huấn luyện viên được."
"Cậu làm được."
"Cậu không cần giảng giải gì cả, tên khóa học là 'Thoát hiểm'."
"Đối mặt với kẻ địch cường đại, liều mạng sống sót, đó là thứ họ phải học."
"Không ai thích hợp hơn cậu." Tần Thâm nhấn mạnh, giọng điệu tăng thêm trọng lượng: "Trở thành kẻ địch của bọn họ, giáo huấn, đe dọa, có thủ đoạn gì cứ việc mang ra dùng."
Điều này khiến Hoắc Thừa Tinh có chút hứng thú: "Chỉ đơn thuần là kẻ địch?"
"Phải, tôi chỉ có một yêu cầu, làm họ bị thương được, nhưng không được dẫn đến tàn tật hay mất mạng."
"Nếu vấn đề là về tinh thần thì sao?"
"Vậy là không đạt yêu cầu." Tần Thâm dừng một chút, tiếp tục nói: "Sớm muộn gì họ cũng phải ra chiến trường, chỉ cần chống đỡ được năm ngày là xem như qua bài kiểm tra. Có trụ được hay không là chuyện của họ, cậu chỉ cần làm tốt phần của mình là đủ."
"Hãy đến phòng huấn luyện, tha hồ mà tra tấn họ đi, hai tiếng trước tôi đã thông báo chuyện này rồi."
Tần Thâm rời đi, y có vẻ rất yên tâm.
Còn năm ngày ấy, được đám Alpha trong trại huấn luyện gọi là "Chuyến du lịch năm ngày nơi cổng địa ngục".
Họ viết trong nhật ký điện tử như sau: Khi người kia, trông như một vũ khí sinh học di động, bước vào khoang mô phỏng chiến đấu, không khí như bị ion hóa, một áp lực vô hình lập tức lan tràn khắp nơi—
Khoang mô phỏng chiến đấu cơ giáp tỏa ra ánh sáng lạnh của dung dịch làm lạnh, đây là chế độ huấn luyện vận hành bằng tinh thần lực. Kết nối thần kinh sẽ khiến người dùng cảm nhận được cơn đau, và ngay sau khi bài kiểm tra đầu tiên bắt đầu, trong phòng huấn luyện đã văng vẳng tiếng gào thét chưa tan.
Đôi giày tác chiến của Hoắc Thừa Tinh dẫm lên nền đất đầy nắng, trong tiếng vo ve trầm đục của thiết bị kết nối thần kinh, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Chạy đi."
Sau đó, anh ung dung lau sạch vệt máu mô phỏng văng trên khe ngón tay, động tác tùy ý mà ẩn chứa sự tàn nhẫn khó ai bì kịp.
Hoắc Thừa Tinh mô phỏng điều khiển chiếc Tinh Hồng số 3 từng tiêu diệt quân đoàn Hồng Lang, hành động như cắt dưa bổ củi, nổ đầu xé xác là chuyện thường. Tàn ảnh năng lượng anh để lại vẫn lơ lửng trong không trung, khớp thủy lực của cơ giáp tiếp theo đã b*n r* tia lửa.
Khi cái đầu của chiếc cơ giáp huấn luyện thứ bảy "lộc cộc" lăn đến chân anh, bên trong khoang mô phỏng như mưa rơi lách tách—đó là chất lỏng mô phỏng máu văng tung tóe, còn bảng thành tích giết chóc của anh đang điên cuồng làm mới trên màn hình trung tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!