Chín giờ, Hoắc Thừa Tinh đẩy cửa phòng huấn luyện dưới ánh trăng, lớp kính chống đạn tựa như một lưỡi dao sắc bén, chẻ tia sao lấp lánh thành vô vàn hạt bụi bạc li ti, rơi rụng đầy đất.
Anh bước vào, người ngồi lún trong sofa giơ tay lên, đưa ra một đóa hồng xanh.
"Là hoa bất diệt tôi cất công chọn đấy, món quà tối nay tôi muốn tặng cậu."
Tần Thâm duỗi dài đôi chân, cổ áo quân phục bung hai chiếc cúc đồng, y bớt đi vài phần nghiêm nghị thường ngày, thêm vào một chút tùy hứng và phóng túng.
Tần Thâm muốn tặng anh một đóa hoa hồng xanh bất diệt.
Miệng thì cứ chê hoa tươi, đá quý là phàm tục nhàm chán, rốt cuộc vẫn làm chuyện như thế.
Tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, Tần Thâm nói: "Thứ người ta sẽ tặng, tôi đương nhiên cũng phải tặng. Đóa hồng này mười vạn tinh tệ, dù cậu có đem bán cũng không lỗ đâu."
"Lại đây ngồi đi."
Hoắc Thừa Tinh ngồi xuống cách y nửa cánh tay, dây xích bạc nơi đai quần tác chiến trễ xuống, có chút cấn vào đùi.
"Lại gần một chút." Tần Thâm nói.
Hoắc Thừa Tinh liếc y một cái, không tình nguyện nhích người.
"Gần thêm nữa." Tần Thâm vỗ vỗ lên chỗ trống cạnh chân mình: "Phải đủ gần mới được."
Theo tiếng y vang lên, làn tin tức tố mùi brandy mỏng nhẹ len lỏi qua từng khe ghế da, lặng lẽ lan tỏa trong không khí.
Khi Tần Thâm mở miệng lần thứ ba, Hoắc Thừa Tinh bất ngờ vươn tay, như kìm sắt siết lấy cổ tay y, ngón cái chính xác bóp vào huyệt mệnh môn, mạnh mẽ kéo người tới, rút ngắn khoảng cách chỉ còn sát trong hơi thở.
"Muốn gần thì trước tiên ngài cũng phải nhích cái mông mình đi đã." Hoắc Thừa Tinh hừ lạnh một tiếng, khuỷu tay thuận thế thúc vào mạn sườn Tần Thâm, tay kia vẫn giữ chặt cánh tay y, xoắn mạnh một cái.
Hai người chân kề chân, Tần Thâm dùng tay còn lại đè lên vai anh, cố tình để lòng bàn tay lướt qua sau gáy anh. Cả hai âm thầm ra sức, da thịt chỉ cách nhau một lớp vải, giằng co trên sofa, không ai chịu nhường ai.
Nếu bị người ta bắt gặp, thế nào cũng sẽ hỏi một câu: Hai người sao lại hứng khởi đến mức đánh đối kháng trên ghế sofa vậy?
Hoắc Thừa Tinh lạnh giọng hỏi y: "Bây giờ đủ gần chưa?"
Tần Thâm vẫn thản nhiên, điềm đạm đáp: "Đủ gần rồi."
Vừa nói, y hơi nghiêng đầu, sống mũi cao gần như chạm vào mũi Hoắc Thừa Tinh, hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau, như những sợi lông vũ khẽ khàng lướt qua, ngưa ngứa phủ lên môi đối phương.
"Hoa hồng xanh rất hợp với cậu." Tần Thâm vừa nói vừa nhẹ nhàng cài đóa hoa kiều diễm ấy vào túi ngực áo Hoắc Thừa Tinh, vẻ mặt chăm chú như thể đang chỉ huy một nhiệm vụ trọng yếu và nghiêm túc.
Hoắc Thừa Tinh chau mày, có phần tức giận: "Thưa ngài, ngài cứ uy h**p dụ dỗ như vậy, chẳng phải là quấy rối sao?"
Tần Thâm lại ra vẻ vô tội: "Hình như là cậu ra tay trước thì phải."
Y giải thích: "Tôi bảo cậu ngồi gần một chút, là vì tài liệu cậu muốn xem nằm trong thiết bị liên lạc của tôi."
"Chẳng lẽ cậu không muốn xem cho rõ à?"
Hai người nhìn nhau, lần lượt buông tay.
Tần Thâm lập tức mở dữ liệu cơ giáp ra, ánh mắt Hoắc Thừa Tinh lập tức bị hút lấy, chuyên chú nhìn vào. Đây chính là thiết kế gần nhất với mẫu cơ giáp Sát Thần, hệ thống lõi tinh vi phức tạp ấy như một mê cung thần bí sâu thẳm.
"Thấy thế nào?" Tần Thâm khẽ nghiêng người, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai anh, hỏi khẽ.
Hoắc Thừa Tinh vẫn cúi đầu, chỉ từ khóe môi hơi cong lên có thể thấy anh tương đối hài lòng, chỉ là nhìn chằm chằm vào màn hình lâu quá nên hơi mỏi mắt.
Rõ ràng có thể chiếu lên cả một mảng tường, vậy mà Tần Thâm chỉ phóng ra một màn hình nhỏ vuông vắn, rõ ràng là cố ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!