Hoắc Thừa Tinh bỏ tiền công vào chiếc hũ sành, tiếng kim loại va vào nhau như ánh sao, sắp đầy rồi. Trước khi nơi này bị oanh tạc, cậu có thể mua được vé tàu để đưa cha rời khỏi đây.
Hoắc Thừa Tinh đeo dụng cụ lên lưng, như thường lệ ra khỏi nhà đi đến mỏ quặng, dây gai thô siết thành rãnh đỏ thẫm trên vai, cứ thế suốt một ngày.
Cậu đã nhận được tiền công.
Nhưng tiếng cuốc bổ đá đánh thức mạch quặng đang ngủ say, tầng đá phát ra tiếng r*n r* gãy vỡ, đứa trẻ mệt nhoài ấy trượt ngã xuống núi, không ai kéo lấy cậu, cũng chẳng ai bận tâm, chỗ trống của cậu lập tức có người mới lấp vào.
Thân thể Hoắc Thừa Tinh rơi xuống, như một mảnh đá vụn tự nhiên rơi rớt.
Khi đau đớn khiến cậu tỉnh lại, cậu đã nằm sâu trong rừng Moor Manx, lá mục bên dưới kết thành một tấm liệm xác.
Cánh tay phải của cậu co lại ở một góc kỳ dị trước ngực, xương quay bị gãy đâm xuyên qua da, như một đoạn rễ cây lộ ra sau cơn mưa lớn. Cậu nhìn xoáy tinh vân trên đỉnh đầu, bỗng nhớ đến đêm cha dạy cậu nhận biết chòm sao, thì ra đau đớn cũng có thể yên tĩnh đến vậy.
Hoắc Thừa Tinh chỉ có một chút hối tiếc, lúc rơi xuống không nên dùng tay đỡ lấy, nếu gãy là chân, cậu còn có thể dùng tay leo lên vách đá.
Cơn đau âm ỉ từ cạnh xương sườn nơi kim loại chọc vào truyền tới, điều đó có nghĩa là số tinh tệ cậu đổi được vẫn còn nguyên giấu trên người. Hoắc Thừa Tinh thở phào, bắt đầu đi sâu vào rừng, chỉ dựa vào đôi chân, nhanh nhất cũng cần ba ngày mới ra khỏi nơi này.
Thức ăn cậu chuẩn bị cho cha đủ để cầm cự chừng đó thời gian.
Hoắc Thừa Tinh bắt đầu chạy.
Cậu không dừng nghỉ, thứ đang cháy bỏng dường như không phải thể lực, mà là sinh mệnh.
Đói, cậu hái quả Ma La trên cây xuống, móng tay c*m v** phần thịt quả thối rữa, nước chảy theo xương cổ tay như rắn độc.
Đất ẩm trong rừng Moor Manx là chiếc nôi nuôi dưỡng quả Ma La.
Hoắc Thừa Tinh có thể mặt không đổi sắc mà nuốt quả vào bụng, yết hầu nuốt xuống thứ nước quả đặc sánh như ốc sên.
Mùa đông, đó chính là thức ăn của họ. Để cung cấp năng lượng cho cơ thể, cậu ăn rất vội, rất nhanh, thịt quả thối nát như cục máu đông bám đầy cằm dưới.
Hoắc Thừa Tinh biết, cậu chưa từng được số mệnh ưu ái.
Khi còn cách lối ra khu rừng không xa, bỗng nhiên toàn thân cậu bủn rủn, nhiệt độ cao như đàn kiến gặm nhấm não bộ cậu, trong cơn ảo giác, cậu thấy cha đang dùng ngải cứu hạ sốt cho mình.
Trên mảnh đất ẩm lạnh ấy, cậu cuộn người như một cái kén, xương sống nhô lên đâm thủng lớp da, như lưỡi dao sắc đang trồi khỏi vỏ, con ve bước vào thời kỳ lột xác, cậu bắt đầu phân hoá.
Hoắc Thừa Tinh run rẩy co giật, tuyến thể đau nhức kịch liệt hành hạ cậu, sưng lên như quả mọng chín, thân thể như bị nghiền nát, xương cốt tan vỡ rồi tái tổ hợp.
Cậu mơ thấy cha, mơ thấy mắt ông vỡ toang, thủy tinh thể tan chảy trong lửa hóa thành hổ phách, mơ thấy những tiếng rên đau không thể thốt ra suốt ngày đêm.
Hôm ấy, cậu lại rơi nước mắt, lệ bốc hơi trên má kết thành sương muối.
Khi sương sớm tràn qua thân thể kéo dài, thiếu niên đã hóa thành cây bạch dương xương xẩu, cậu sốt cao ba ngày, tuyến thể sau gáy biến dạng vặn vẹo, chẳng còn ra hình dạng gì nữa.
Mồ hôi lạnh như bầy rắn băng trườn trên xương sống, ướt đẫm toàn thân cậu, từng tấc da thịt đều toát ra hơi lạnh ẩm thấp, như đang chìm trong lớp thịt quả Ma La nhầy nhụa, bị cái lạnh vô biên bọc chặt lấy.
Cậu lại khiến cha thất vọng rồi.
Hoắc Thừa Tinh không phân hoá thành một Omega.
Cậu là Alpha, đó là điều mà ai rồi cũng sẽ phải trải qua. Trong kỳ phân hoá, cậu như trút bỏ lớp da, mơ hồ bò dậy từ cơn lột xác.
Cậu đã cao hơn, bóng kéo dài dưới đất như một thanh kiếm lạ lẫm.
May mắn là cậu là Alpha, sẽ không vì ph*t t*nh mà chết khô.
Hoắc Thừa Tinh chân trần giẫm lên mảnh đá nhọn, xương ngón chân gãy đâm xuyên da, giày từ lâu đã hỏng, đau đớn là sợi xích neo cậu lại với hiện thực, cậu nhất định sẽ về đến nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!