Chương 2: (Vô Đề)

"Con phân hóa thành một Omega thì sẽ tốt hơn."

Cha nuôi của anh luôn nói vậy.

Cha nuôi là một Beta.

Hoắc Thừa Tinh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của ông, mặc một chiếc áo sơ mi xám xịt như chính gương mặt ông, dáng người không cao không thấp, móng tay đen sạm sắp rụng, cùng gò má hóp lại và chiếc cằm nhọn như lưỡi dao.

Sẽ không có người cha nào ghét bỏ con mình trở thành Alpha, trừ khi đứa trẻ sinh ra ở hành tinh hoang phế.

Nơi anh sống không có tên, không thuộc phạm vi quản lý của Liên bang, là vùng xám nằm trong tầng tinh hệ cấp thấp, những nơi như vậy đều bị gọi chung bằng một danh xưng duy nhất.

"Nếu con là một Omega, lớn lên con sẽ được đón đến một nơi giống như thiên đường."

"Đó là đâu ạ?"

"Cộng hòa Liên bang, đó là tên của nó."

Anh vẫn luôn ghi nhớ, khi cha nuôi nhắc đến nơi ấy, trong mắt ông tràn đầy hy vọng. Khi ấy, đôi tay rộng lớn của người lớn xoa nhẹ l*n đ*nh đầu anh, trong mắt ông lấp lánh như có sao.

"Ở đó có gì vậy cha?"

"Có mọi thứ, bất cứ điều gì... cũng có thể thực hiện."

Giọng nói của cha nuôi mãi khắc sâu trong lòng anh.

Tiếc thay, người hành tinh hoang phế chỉ có nửa cái mạng. Khi sinh ra, một nửa số mệnh đã hiến cho vận mệnh, phần còn lại chỉ đợi tai họa đến lấy đi.

Trước khi phân hóa, Hoắc Thừa Tinh thường ngồi dưới mái nhà thủng lỗ, nhìn mưa dần thấm ướt các ngón chân mình. Bầu trời tinh tế trên đầu chỉ là một mảng đen kịt, như một chiếc mũ chụp lấy đỉnh đầu con người, không nỡ để lọt một tia sáng xuống mặt đất.

Anh chưa bao giờ được ăn no, vì vậy luôn ôm một kỳ vọng: ngồi lên phi thuyền như trong truyện cổ tích, mang cha nuôi cùng bay đến thiên đường.

Cuối cùng, anh đã đến được nơi đó.

Nhưng cái gọi là thiên đường trong lời cha nuôi, lại g**t ch*t anh trước tiên.

Người hành tinh hoang phế không bao giờ có được may mắn.

Nếu tồn tại không còn ý nghĩa, vậy thì cứ chết đi thôi.

Hoắc Thừa Tinh đã chết, bị một phát đạn bắn nát đầu. Viên đạn đó do Liên bang đặc chế, mang theo độc tố thần kinh, giờ đây hẳn vẫn đang ghim trong não anh.

Nếu sau khi chết con người có thể thấy được đời mình như đèn kéo quân, anh nghĩ, những chuyện cũ trong thung lũng mục nát ấy cũng không nên bị lật lại lần nữa.

Hoắc Thừa Tinh đã nhìn rõ, bàn tay đặt trên ngực, đầu ngón tay có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, đây là nhịp tim bình thường của một Alpha trưởng thành. Trên người anh còn có thiết bị liên lạc, vừa đưa cổ tay lên nhìn, hiển thị thời gian là năm thứ hai mươi tư theo lịch công cộng Liên bang, ngày 14 tháng 6.

24614, anh từng đặc biệt để lại chuỗi con số này khi tấn công Hạm đội Hải Hồng.

Đó là nỗi nhục của Hải Hồng, là do Hoắc Thừa Tinh tặng cho.

Anh không mất quá nhiều thời gian, đảo mắt một vòng đã thu thập đủ thông tin. Anh xác định được thân phận hiện tại của mình: khu vực gần nhất với biển sao Vân Lâm là hành tinh Kim Ly vừa xảy ra chiến tranh, có nhiều Omega lưu lạc không nơi nương tựa. Hạm đội Hải Hồng được lệnh tiến hành giải cứu.

Anh chính là một trong những Omega được cứu trợ.

[Hệ thống kích hoạt thành công——

Chúc mừng ký chủ, bạn đã có được cơ hội sống lại.]

Khi một giọng nói non nớt vang lên trong đầu, ánh mắt Hoắc Thừa Tinh liền tối lại, ánh nhìn như lưỡi dao lập tức quét ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!