Chương 19: (Vô Đề)

Đầu của lũ ác thú điên cuồng đập vào vách đá, lớp vảy lởm chởm bị cạo xuống thành từng mảng đẫm máu.

Đầu của chúng cứ thế từng chút một vỡ nát, tiếng nứt toác của hộp sọ vang lên như hạt lựu nổ tung, nhãn cầu bị ép bật ra khỏi hốc mắt, các dây thần kinh dính liền vào đó treo lủng lẳng trên gai xương, đau đớn khiến chúng rít gào. Rõ ràng, chúng đã không còn khống chế được thân thể mình, từng con một lao đầu vào vách đá tuyệt lộ ấy.

Ngày càng nhiều ác thú chen chúc chồng chất, lớp thân thể dưới cùng e rằng đã bị nghiền nát, nội tạng phun trào qua khe hở giữa lớp vảy, tạo thành một ngọn đồi sống được đắp từ máu thịt.

Mùi tanh nồng và mùi hôi của vết thương lan đến, vị ngọt lợm của sự thối rữa hòa quyện với mùi khét đắng do rêu huỳnh quang bị đốt cháy. Một tiếng nổ lớn vang lên, núi xác sụp đổ, bụi máu tung lên trời, những mảnh tứ chi vung vãi rơi xuống như mưa.

Ngay cả hướng gió cũng nghiêng về phía anh, nhưng người ở gần nhất là Hoắc Thừa Tinh thì trên người lại sạch sẽ nhất.

Đàn ác thú đã bị tiêu diệt, đến khi Giang An Thuận đưa toàn bộ cơ giáp tới nơi, đôi mắt điện tử của những con mãnh thú thép vừa bật sáng đã lập tức chuyển về chế độ chờ với ánh sáng xanh nhạt.

Tần Thâm nhìn sang Hoắc Thừa Tinh.

Hoắc Thừa Tinh điềm nhiên đứng đó, thản nhiên đối diện với cảnh tượng bạo loạn khủng khiếp ấy.

Đây chính là kiệt tác mà anh đắc ý nhất.

"Thế nào?" Hoắc Thừa Tinh vui vẻ khoe khoang thành quả của mình trước họ.

Quả thực anh không dùng đến một viên đạn nào, nhưng khi các Alpha nhìn về phía ngọn núi xác chết ấy, cảm giác choáng ngợp xen lẫn sợ hãi trào dâng từ đáy lòng, ngay cả những người tự nhận là gan dạ nhất cũng chết lặng. Họ phải vịn vào cơ giáp để nôn thốc nôn tháo, nước chua hòa lẫn nước mắt rơi lộp độp xuống cát.

So với điều đó, nụ cười trên khuôn mặt Omega mới thực sự khiến người ta rùng mình hơn cả — trên người anh không dính lấy một giọt máu, nhưng sự lạnh lùng và tàn nhẫn lại hiện rõ trong mắt, đồng tử ánh lên quầng sáng xanh thẫm như lửa ma trơi dưới tầng băng ở cực địa.

Lúc này lẽ ra nên có tiếng hô vang, nhưng lại chẳng một ai mở miệng.

"Ghi chép viên đâu?" Tần Thâm lên tiếng.

"Báo cáo, có mặt!"

"Đàn ác thú ở hẻm núi Đoạn Nha vì yếu tố không thể kiểm soát mà mất đi lý trí, hiện đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Người thực thi: x5028 Hoắc Thừa Tinh, ghi vào nhật ký hành động."

"Rõ!"

"Một quân công, cậu đã lập được." Tần Thâm nói với Hoắc Thừa Tinh.

Cơ chế khen thưởng quân công của hạm đội Hải Hồng vốn rất phong phú, nhưng Hoắc Thừa Tinh lại chẳng hài lòng chút nào. Ban đầu còn mong có thể thấy được biểu cảm khác biệt nào đó trên gương mặt Tần Thâm, ít nhất cũng phải là ngạc nhiên, chứ không phải vẻ thản nhiên như mọi khi.

Tần Thâm một lần nữa giơ khẩu súng trong tay lên, nòng súng vẫn còn âm ấm, trên mu bàn tay cầm súng hiện rõ đường gân xanh nhạt, rồi thần sắc y chuyển sang tức giận.

Nhưng nòng súng ấy không nhắm vào Hoắc Thừa Tinh.

Tần Thâm nói: "Giờ, chúng ta nên đi dọn sạch kẻ chủ mưu cuối cùng."

Quỹ đạo viên đạn sượt qua vành tai Hoắc Thừa Tinh, bay thẳng lên bầu trời.

Tần Thâm ánh mắt khóa chặt vào nơi cao, động tác giơ tay chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, viên đạn đã b*n r*, sóng năng lượng cực nhỏ làm méo mó ánh sao, mang theo tinh thần lực của y, khi đánh trúng mục tiêu thì tựa như sấm sét xé rách bầu trời.

Chiếc lồng trong suốt ở phía trên bị phá vỡ, con tàu vũ trụ ẩn nấp bấy lâu lộ ra trong tầm mắt mọi người.

Ngay lúc Hoắc Thừa Tinh điều khiển bầy ác thú, tinh thần lực của Tần Thâm cũng đã bao trùm toàn cục, y đã âm thầm lần ra vị trí kẻ địch.

"Toàn bộ lên cơ giáp!" Tần Thâm ra lệnh.

Đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị trước, trên con tàu vũ trụ cỡ nhỏ chất đầy thiết bị, ít nhất có hơn ba bộ cơ giáp màu đen.

"Là đoàn lính đánh thuê Hồng Lang, những kẻ bị truy nã có hồ sơ trong Liên bang."

Tần Thâm nhận ra ký hiệu trên tàu của chúng: "Chúng không nên xuất hiện ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!