Chương 18: (Vô Đề)

Đến hẻm núi Đoạn Nha rồi.

Phi thuyền hạ cánh ở khoang bụng của hẻm núi, cửa khoang mở ra, vách đá màu đỏ gỉ dưới ánh hoàng hôn như những vảy máu đông đặc, gió lướt qua sống núi lởm chởm phát ra những tiếng rít u uẩn.

Hoắc Thừa Tinh là người đầu tiên bước xuống, cơn gió cường phong lẫn theo mùi tanh mặn kéo giật cổ áo anh, gót giày nghiền qua lớp sỏi vàng đất vang lên tiếng lạo xạo, vài viên đá nhỏ lăn vào kẽ đá, làm kinh động mấy con thạch sùng phát sáng ẩn mình trong bóng tối.

Tần Thâm chỉnh lại cổ áo, che đi dấu răng đỏ tươi trên tuyến thể, sắc mặt không đổi ra lệnh cho các Alpha khác.

Hoắc Thừa Tinh đảo mắt một vòng, hẻm núi Đoạn Nha vào nửa đêm thường nổi gió lớn, trạm không gian còn cách đây một nghìn mét, từ trường trong hẻm sẽ ảnh hưởng đến mạng lưới toàn tức*, họ không thể dựa vào thiết bị để dò tìm vị trí của lũ Ác thú.

(* – kiểu mạng lưới kết nối dựa trên công nghệ giả lập toàn tức)

Theo dự đoán của trạm không gian, lũ Ác thú sẽ đến khu vực trung tâm hẻm núi vào đêm nay, cũng chính là vị trí hiện tại của bọn họ.

Ác thú có thể hình khổng lồ, cá thể trưởng thành có vai cao hơn hai mét, giữa lớp vảy giáp còn ký sinh tảo huỳnh quang, tính khí hung hăng, khó bắt giữ, đặc biệt trong thời kỳ ph*t t*nh càng trở nên điên loạn, chúng sẽ hủy diệt mọi sinh vật có nhiệt lượng.

Kết quả tệ nhất, chính là dùng cơ giáp mà họ mang theo để tiêu diệt đám Ác thú này, mặc dù họ vốn không muốn làm tổn hại đến hệ sinh thái ở khu vực này.

Tần Thâm đưa các Alpha đến đây là để rèn luyện năng lực thực chiến, mười ba học viên đều là những người đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, Tần Thâm sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho họ.

"Đi theo tôi." Tần Thâm nói với Hoắc Thừa Tinh, tay y đã đặt lên khẩu súng năng lượng hạt nhân đeo bên hông.

"Chỉ huy, cậu nói muốn giám sát tôi, vậy sao lại quay lưng giao cả phía sau cho tôi?" Hoắc Thừa Tinh nói, "Cậu tin tôi đến thế sao?"

"Chẳng phải cậu từng nói mình không muốn làm quả phụ mà?" Tần Thâm đáp, rồi suy nghĩ một chút, dứt khoát nắm lấy tay Hoắc Thừa Tinh, lòng bàn tay áp vào nhau, "Như vậy, tôi sẽ yên tâm hơn một chút."

"Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Nghiêm túc."

Tần Thâm nói thêm một câu: "Đừng vội hất tay ra, môi trường ở đây khắc nghiệt, rất dễ lạc nhau."

Hoắc Thừa Tinh dứt khoát nhẫn nhịn.

Tần Thâm khẽ cười: "Đi lối này."

Chỉ là tiến hành khảo sát địa hình sơ bộ, Tần Thâm đã nhận được tọa độ do các Alpha gửi về.

Họ tìm được một hang đá tự nhiên trên vách núi, vừa vặn có thể dùng làm chỗ nghỉ tạm trong đêm. Trên đỉnh hang có các sợi tảo huỳnh quang rủ xuống như hàng ngàn con mắt xanh mờ, chớp lóe trong bóng tối.

Vừa bước vào, Tần Thâm mới buông tay ra, Hoắc Thừa Tinh liền nhìn thấy một đám Alpha đang ngồi tựa lưng vào nhau, có người vì đá vụn rơi vào cổ áo mà lầm bầm chửi nhỏ.

"Chỉ huy!" Mấy Alpha đồng thanh chào, trang bị của họ đã sắp xếp ổn thỏa, thảm giữ nhiệt gấp gọn được trải trên nền đá lởm chởm, như những bông hoa kim loại bung nở. Họ còn có cả lớp chắn nhiệt, không ngại biên độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khắc nghiệt ở nơi đây.

Hoắc Thừa Tinh vẫn đứng yên, chưa chọn được chỗ nào vừa ý để ngồi.

"Cậu chờ một chút, bọn tôi sẽ nhanh chóng dọn một chỗ ngay."

Các Alpha có vẻ đã phân ra khu vực trong cùng, cũng là nơi bằng phẳng và rộng rãi nhất để dành cho anh.

Họ rút ra một túi lớn từ trong trang bị, loay hoay lấy ra một đống linh kiện rời rạc.

Hoắc Thừa Tinh nhìn họ lúi húi nửa ngày mới nhận ra đó là một cái lều.

Đám Alpha này làm việc khá vụng về, chốt cố định còn trượt khỏi kẽ đá đến ba lần.

"Lỗ Bác bình thường dạy các cậu thế này à?" Tần Thâm lên tiếng.

Một câu khiến các Alpha lập tức nhớ tới nỗi đau lúc kiểm tra đánh giá, họ vội giải thích: "Chỉ huy, bọn em luyện tập thì toàn điểm tuyệt đối, nhưng dưới lớp đất này có quá nhiều đá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!