Chương 17: (Vô Đề)

Hoắc Thừa Tinh bước lên một bước, mũi giày chạm vào mũi giày của Tần Thâm, da giày va nhau phát ra âm thanh khẽ khàng lạo xạo, ở một khoảng cách rất gần với Tần Thâm, lòng bàn tay anh đặt lên vai y, các ngón tay khẽ lướt qua quân hàm trên vai Tần Thâm, qua lại vài lần, như thể đang phủi đi lớp bụi khói vội vã bám trên người y.

Ánh mắt của Tần Thâm từ từ trượt xuống khỏi gương mặt Hoắc Thừa Tinh, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn, nhưng tiếng thở lại bán đứng vẻ ngoài bình thản của y. Hương trái Ma La thỉnh thoảng lướt qua sống mũi y, mùi hương ngọt ngào đến vậy, nhưng khi nuốt vào cơ thể, tận sâu trong tim sẽ hiểu rõ sự ẩm ướt và lạnh lẽo của nó.

"Thưa chỉ huy."

Hoắc Thừa Tinh nói sát bên tai y: "Cậu đang tỏ thiện ý với một kẻ có ý định phạm tội sao? Việc đó không phải là điều cậu nên làm."

"Đúng vậy." Tần Thâm đáp.

"Nhưng tôi không cần." Hoắc Thừa Tinh khẽ cười, nơi hổ khẩu đột nhiên siết chặt, như thể muốn bóp nát chiếc huy chương chim ưng bạc tượng trưng cho vinh quang kia.

Tần Thâm chỉ hơi nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

Hoắc Thừa Tinh dường như muốn nghiền nát xương vai y, đầu ngón tay chậm rãi men theo bả vai lướt qua, nhưng động tác ấy nhìn vào lại có vẻ nhẹ nhàng, thậm chí còn sát mặt, áp tai, giọng nói khẽ khàng, bình tĩnh: "Đau không?"

"Cậu hẳn phải quen thuộc với loại đau này rồi."

Chỉ trong khoảnh khắc, Hoắc Thừa Tinh buông lỏng lực tay, móng tay anh không hề c*m v** da thịt của Tần Thâm.

Tần Thâm đương nhiên hiểu rõ cảm giác mang thù trong lòng là như thế nào, y khẽ thở dài: "Không còn gì để nói cả."

Trông thấy tình thế như sắp rơi vào bế tắc, đúng lúc này, thiết bị liên lạc trên cổ tay y vang lên, giữa hai người lập tức hiện lên một biểu tượng khẩn cấp rực đỏ.

Tần Thâm lập tức mở thiết bị liên lạc, ánh sáng lam phản chiếu trên gương mặt y cắt ra những đường nét lạnh lùng cứng cáp. Là Lỗ Bác gửi tin khẩn. Y đọc cực nhanh, sắc mặt cũng theo đó trở nên nghiêm túc.

Hoắc Thừa Tinh vốn làm dáng như một kẻ rảnh rỗi đứng bên xem trò vui, nhưng liếc mắt lại thấy hai chữ "Ác thú".

Hiện giờ là thời điểm nào...

Anh mở thiết bị liên lạc ra xem.

Ngày 28 tháng 7.

Hoắc Thừa Tinh lục lại ký ức trong đầu, xác nhận được đáp án.

Tần Thâm đóng thiết bị liên lạc, nói: "Chúng ta phải đi rồi."

Cả hai nhanh chóng lên phi thuyền, Hoắc Thừa Tinh đề nghị: "Nhiệm vụ lần này là ra ngoài phải không? Tôi muốn đi cùng cậu."

"Bác sĩ từng nhắc tôi, kỳ mẫn cảm của cậu có thể sẽ đến trong tháng này." Anh nói, "Chỉ cần tôi tham gia, nhiệm vụ của cậu sẽ không thể thất bại."

"Lý do của cậu đâu?" Tần Thâm hỏi.

"Tôi đã nói xong rồi." Hoắc Thừa Tinh đáp: "Chẳng lẽ vậy còn chưa đủ?"

"Đó là lý do để tôi đưa cậu theo." Tần Thâm nói: "Lý do của bản thân cậu thì sao?"

"Tôi muốn chết ở bên ngoài, cậu cũng chẳng thiệt gì, bớt đi một chướng ngại, còn có thể nhận được một khoản tài sản lớn, chẳng phải càng tốt sao?"

"Thân ái, cậu nói vậy thì thật khiến người ta đau lòng." Hoắc Thừa Tinh cố ý nhíu mày.

Ánh mắt Tần Thâm lại tối đi: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"

"Cậu đối với ai cũng có thể gọi thân mật như vậy à?"

"Đương nhiên không, người khác có tính là người sao? Dù sao chúng ta cũng là chồng chồng hợp pháp." Hoắc Thừa Tinh thật sự tỏ ra có chút phiền não: "Tôi còn không muốn thành quả phụ đâu, nếu cậu chết bây giờ, tôi sẽ rất phiền."

"Thật lòng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!