Chương 16: (Vô Đề)

Giang An Thuận trông chẳng khác gì một con gà con bị Lỗ Bác xách trong tay.

"Đám này, từng đứa một, lá gan đều to cả nhỉ." Gã nhìn đám Alpha giờ đã co rúm như trứng cút, trong bụng còn cân nhắc xem có nên nộp đơn xin trợ cấp kiểm tra chỉ số thông minh cho bọn họ hay không.

Một Alpha yếu ớt giơ tay lên: "Là do bọn em chủ động ạ."

"Vậy thì xếp hàng đi!" Gót giày của Lỗ Bác nện mạnh xuống đất, phất tay ra hiệu, "Còn chờ gì nữa? Ra ngoài chịu phạt hết." Gã nhanh gọn dẫn đám Alpha đi, lúc ra đến cửa không quên gật đầu với Tần Thâm.

Trước khi cửa lớn của kho cơ giáp bị khóa lại, Hoắc Thừa Tinh đá mạnh vào một linh kiện kim loại gần đó, sau đó im lặng bước ra ngoài.

Tần Thâm là người đầu tiên dừng bước.

Tiếng bước chân cũng ngừng lại, y quay đầu lại.

Hoắc Thừa Tinh và y đối mắt một giây, rồi cau mày quay đi nơi khác, nhưng trong tấm kính phản chiếu, vẫn có thể thấy được bóng dáng thon dài của Tần Thâm. Bộ quân phục y mặc thẳng thớm sắc sảo như lưỡi dao, ngay cả nếp gấp ở cổ tay áo cũng chỉnh tề đến mức không lệch nửa phần.

Tần Thâm nói: "Thời gian tự do hôm nay kết thúc rồi."

Bọn họ hoàn toàn có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, nghĩ đến đây, Hoắc Thừa Tinh không kìm được cất lời đầy giễu cợt: "Mấy hôm trước không thấy bóng dáng đâu, giờ lại đến đúng lúc thật."

"Dĩ nhiên là phải nhanh rồi." Tần Thâm đáp, "Dù sao thì tôi nghe nói, lúc tôi không có mặt, cậu còn đặc biệt hỏi thăm hành tung của tôi. Tôi nghĩ, nếu cậu không làm chút gì đó, thì chẳng còn là cậu nữa."

"Thế nào? Nhìn thấy cỗ máy sát thần rồi, cậu vui chứ? Nếu thích, tôi có thể đưa cậu đến đây mỗi ngày."

Hừ — Đồng tử Hoắc Thừa Tinh co rút, bỗng phát cáu: "Cậu đang khiêu khích tôi à?"

Tần Thâm lắc đầu: "Không, tôi đang thể hiện chút quan tâm thôi."

"Vậy thì tôi cũng nên quan tâm cậu một chút." Khóe môi Hoắc Thừa Tinh hiện lên nụ cười lạnh, ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi qua cửa sổ phi thuyền, vệt sáng loang loáng in trên cổ anh như vết khắc bằng vàng, chia ánh sáng và bóng tối rõ ràng nơi mi tâm anh:

"Cậu đã đến Kim Ly."

"Sao vậy? Ở đó, cậu đã tìm được thứ mình muốn chưa?"

"Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi." Tần Thâm quả quyết đáp, "Tốt hơn tôi tưởng, chuyện đó cũng không kết thúc bằng một dấu chấm tồi tệ."

"Nhưng trông cậu có vẻ không được vui lắm." Y nói tiếp: "Tôi rất chú trọng đến sức khỏe tâm lý của học viên, hôm nay đổi tiết học thành ra ngoài dạo chơi đi, tôi đưa cậu ra ngoài thư giãn một chút."

Hoắc Thừa Tinh nói: "Cậu muốn đưa tôi rời khỏi Hải Hồng? Cậu không có quyền đó."

"Đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy." Tần Thâm khẽ thở dài: "Tôi chỉ muốn nói, thời tiết bên ngoài hôm nay không tệ đâu, thấy ánh mặt trời kia không? Tiếp xúc với ánh nắng, tâm trạng cậu có khi sẽ khá hơn đấy."

"Hơn nữa, đến giờ chắc cậu vẫn chưa từng rời khỏi Hải Hồng đâu nhỉ?"

Hoắc Thừa Tinh cười nhạt: "Hành tung của tôi, có lẽ cậu còn nhớ rõ hơn cả tôi."

"Đúng vậy, tôi nên xin lỗi cậu mới phải. Vậy bây giờ, chúng ta đi dạo thôi."

Nói xong, Tần Thâm bước đi, tà áo quân phục lướt qua bàn điều khiển, khiến cả hành lang đều sáng bừng lên.

Hoắc Thừa Tinh nhất thời chưa đoán được trong hồ lô của y rốt cuộc chứa loại thuốc gì, đành đi theo.

Tần Thâm đưa anh đến trước cổng lớn.

Tới nơi này, anh quả thực vẫn chưa từng bước ra ngoài.

Tần Thâm lúc đầu không định để anh rời khỏi phạm vi của Hải Hồng, nhưng giờ nhận ra mục tiêu của anh chỉ nằm trong Hải Hồng, thì ranh giới đó liền được dịch chuyển.

Tần Thâm đưa anh lên phi thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!