Chương 14: (Vô Đề)

"Hay là," Hoắc Thừa Tinh hỏi, "cậu định thẩm vấn tôi ở đây?"

"Không," Tần Thâm đáp, "chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện."

Y vẫn giữ vẻ mặt tiếc nuối: "Dù sao thì, tôi cũng không muốn chĩa súng vào cậu."

Dù miệng thì nói vậy, nhưng Tần Thâm lại lập tức rút súng từ trong áo khoác ra, giương súng lên, nhắm thẳng vào đầu Hoắc Thừa Tinh, y hỏi: "Rồi sẽ có ngày đó sao?"

"Chẳng phải cậu nên vui sao?" Hoắc Thừa Tinh ngẩng cao cằm, dùng ngón tay chỉ vào giữa trán mình, "Cuối cùng cũng có thể nổ súng ngay tại đây."

Tần Thâm nhìn dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ đó của anh, khẽ nhíu mày: "Chúng ta có gì để nói nữa sao?"

Hoắc Thừa Tinh chỉ cười: "Cậu hẳn là nên hy vọng có đấy, dù sao thì những gì cậu nhận được từ tôi vẫn chưa đủ đâu. Ít nhất cũng phải đợi tôi sửa xong tinh thần hải của cậu rồi hãy xử bắn tôi chứ."

"Tôi không quan tâm mấy thứ đó." Tần Thâm nói: "Nhưng, hình như cậu khá tự tin, nghĩ rằng tôi sẽ không thực sự xử bắn cậu."

"Tôi đâu có phạm pháp ở Liên bang, ai có tư cách xử bắn tôi?" Hoắc Thừa Tinh phản bác: "Với lại, Omega không thể bị xử bắn, chẳng phải người mang quân hàm phải phạm luật trước đã sao?"

Tần Thâm nói: "Nếu cậu định phản kháng, thì tôi có thể nổ súng."

"Thế tôi có phản kháng à?"

Hoắc Thừa Tinh bướng bỉnh giơ cao hai tay.

Hai bên giằng co một lúc, Tần Thâm hạ súng xuống: "Xem ra, chiêu đe dọa này với cậu không có tác dụng." Y nhìn Hoắc Thừa Tinh, "Bây giờ cậu càng giống người của Cộng hòa Liên bang rồi đấy."

"Tôi không thích kiểu khen ngợi này đâu." Hoắc Thừa Tinh nói: "Cậu trung thành với Liên bang, tôi thì không, tôi chỉ trung thành với chính mình."

Ánh mắt Tần Thâm lướt qua gò má anh: "Cậu không nói dối." Y lấy ra một chiếc còng tay đã chuẩn bị từ trước, "Nhưng cậu cần phải nói rõ lập trường của mình. Cậu hiểu mà, một người nguy hiểm như cậu, tôi sẽ không để cậu mập mờ ở lại Hải Hồng."

Hoắc Thừa Tinh lại một lần nữa ngồi vào ghế trong phòng thẩm vấn, tư thế giống hệt lần trước, camera giám sát nhắm vào anh, ghi chép viên sẽ gõ từng câu anh sắp nói ra vào máy tính.

Nhưng lần này nghiêm trọng hơn trước, cổ tay anh bị khóa bởi còng tay ức chế tinh thần lực — là do anh chủ động giơ tay ra.

Thiết bị liên lạc của anh cũng bị tháo ra để kiểm tra kỹ lưỡng, xung quanh mọi người vội vã, ai nấy đều nghiêm nghị, chỉ có Hoắc Thừa Tinh là thảnh thơi huýt sáo ở một bên.

Tần Thâm không mở lời, là trợ lý điều tra bên cạnh lên tiếng hỏi: "Cậu trà trộn vào hạm đội Hải Hồng là để truyền đi thông tin gì?"

"Không có."

"Trước đó tấn công tàu vũ trụ của Hải Hồng có phải đồng bọn của cậu không?"

"Không phải."

"Tốt nhất cậu nên thành thật, tư liệu của cậu vừa được điều tra rõ ràng, nói dối chỉ khiến tội của cậu nặng thêm thôi."

"Ừm hử."

"..."

Hoắc Thừa Tinh ung dung vuốt cằm: "Nếu các người thực sự có bằng chứng cho thấy tôi là gián điệp do ai đó cài vào, thì còn chần chừ gì nữa, cứ đưa tôi vào tù luôn đi."

"Đây là quy trình cần thiết, mong cậu hợp tác." Người phụ trách hỏi tiếp: "Chúng tôi đã phỏng vấn từng người tị nạn ở hành tinh Kim Ly, theo lời khai của họ, xác nhận cậu đột nhiên xuất hiện vào một thời điểm nhất định, đúng ngay một ngày trước khi hạm đội của chúng tôi thực hiện cứu viện."

"Hành động cứu viện của Hải Hồng chỉ có cấp cao mới biết, cậu có được kênh thông tin đặc biệt, người đó là ai?"

"Thời điểm nhất định?" Hoắc Thừa Tinh phản bác: "Sao lại là thời điểm nhất định được?"

"Tôi đã sống ở hành tinh Kim Ly suốt mười ba năm, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!