Đó là một buổi sáng khá dễ chịu, đợt rét đậm đã qua, ngoài khoang tàu, ánh sáng chói lòa tuôn tràn như thủy triều.
Hoắc Thừa Tinh vui vẻ bước từ phòng thay đồ đến phòng huấn luyện, ngón tay chỉnh lại áo khoác, khi cằm anh vừa nhô lên khỏi cổ áo, liền trông thấy bóng người đứng thẳng tắp trong phòng huấn luyện.
Chỉ một ánh nhìn, anh đã thấy Tần Thâm.
Hoắc Thừa Tinh ung dung bước ngang qua, đôi ủng quân dụng sáng bóng giẫm nát sự tĩnh lặng trong phòng, thời gian như chậm lại, trước tiên là mùi thông tin tố vấn vương nơi chóp mũi Alpha, rồi đến mái tóc dài của anh, những sợi tóc như sợi chỉ vàng, dưới ánh sáng đan thành một mạng nhện rực rỡ, người bị thu hút sẽ bị vẻ ngoài lộng lẫy ấy mê hoặc, và dễ dàng bỏ qua sự nguy hiểm của anh.
Ngay sau đó, Tần Thâm liền công bố một việc.
"5028 Hoắc Thừa Tinh, bước ra."
Hoắc Thừa Tinh tiến lên một bước.
Tần Thâm nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu không cần theo huấn luyện cùng trại nữa, tôi sẽ đích thân phụ trách dạy cậu, huấn luyện một kèm một, địa điểm huấn luyện cũng sẽ được thay đổi tương ứng."
Y dứt khoát nói ba chữ: "Đi theo tôi."
Hoắc Thừa Tinh theo sau Tần Thâm bước ra khỏi cánh cửa ấy, anh im lặng dõi theo bóng lưng của y, phớt lờ tiếng reo hò vang lên từ phòng huấn luyện.
Tần Thâm có phòng huấn luyện riêng của mình.
Hoắc Thừa Tinh từng vô tình đi ngang qua một lần, vũ trụ về đêm như một tờ giấy đen, chỉ có gian phòng ấy còn sáng đèn, anh đứng trước cửa, nhìn thấy bóng người bên trong qua lớp kính.
Tần Thâm là tổng chỉ huy của hạm đội, mang quân hàm thiếu tướng Liên bang Cộng Hòa, ban ngày y phải xử lý vô số công vụ liên quan đến chính trị, chỉ đến đêm khuya mới có thời gian rèn luyện thể lực.
Hoắc Thừa Tinh không vào gọi y, chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa dõi theo.
Khi tiếng đấm trong phòng dừng lại, anh liền biết thời gian mình đứng đây đã đủ lâu, nên rời đi rồi.
Mỗi đêm, ánh sáng từ phòng huấn luyện của Tần Thâm vừa vặn soi sáng hành lang mà anh bước qua.
Hoắc Thừa Tinh nhướn mày, mang theo vẻ hứng thú hỏi: "Thưa chỉ huy, cậu định huấn luyện tôi thế nào đây?" Rồi anh bổ sung thêm một câu: "Cậu có thể dạy tôi được gì?"
"Một kèm một, chẳng lẽ cậu không muốn thử sao?"
Tần Thâm vừa nói, vừa thu dọn những bao cát xung quanh, để chừa lại một khoảng không gian đủ rộng.
"Dĩ nhiên là muốn rồi." Giọng của Hoắc Thừa Tinh phủ một lớp đường: "Sao tôi có thể từ chối cậu được?"
"Nói chuyện cho đàng hoàng." Tần Thâm bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: "Tôi chỉ muốn nghe sự thật."
Hoắc Thừa Tinh nói: "Vậy có cần phân thắng bại không?"
"Cậu với tôi, điểm tới là dừng."
Tần Thâm nói, động tác tháo khuy áo tay nhanh gọn, như thể đang tháo một khẩu súng năng lượng hạch tâm.
Cả hai đều cởi áo khoác, đứng đối diện nhau, không khí tức thì trở nên căng như dây đàn.
Tần Thâm lại mở lời: "Giờ cậu là công dân hợp pháp của Cộng hòa Liên bang, trở thành một phần của Liên bang, chẳng phải rất tốt sao?"
"Đương nhiên là tốt rồi." Hoắc Thừa Tinh nói một cách thẳng thắn: "Nhưng nếu đắm chìm trong những điều tốt đẹp ấy, tôi sẽ quên mất quê hương của mình."
"Những thứ quý giá hơn của tôi ở đó, tôi không thể quên, giống như lòng trung thành của cậu với Liên bang vậy."
"Vậy à?" Ánh mắt Tần Thâm lập tức trở nên sắc lạnh: "Ra tay đi."
Hoắc Thừa Tinh ngửi được mùi thông tin tố nhè nhẹ, hương brandy pha lẫn mùi thuốc súng, Alpha đã vào trạng thái chiến đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!