Chương 12: (Vô Đề)

Giọng điện tử của trí tuệ nhân tạo vang lên, tạo ra sự cộng hưởng trong không gian kín:

[Kiểm tra tinh thần lực sắp bắt đầu——

Người được kiểm tra: Hoắc Thừa Tinh.

Giới tính: Omega.

Xin vui lòng khởi động chương trình.]

Hoắc Thừa Tinh đặt tay lên thiết bị kiểm tra, từ phần đế lập tức phun ra luồng khí, đảm bảo tin tức tố của anh được hệ thống tuần hoàn hút vào thiết bị chuyên dụng.

Lỗ Bác ngồi ngay bên cạnh quan sát, mắt dán chặt vào máy đo, tay siết chặt thành ghế, trông còn căng thẳng hơn cả người đang kiểm tra.

"Cấp S......" Khi nghe thấy con số khắt khe này, Hoắc Thừa Tinh chỉ nhẹ nhàng buông hai chữ.

"Được."

Đương sự gật đầu trong một yêu cầu phi lý như vậy mới càng khiến người ta hoảng sợ.

E rằng cho đến khi có kết quả, Lỗ Bác cũng không thể hít thở một cách bình thường.

Trí tuệ nhân tạo: [Khởi động kiểm tra, xin hãy từ từ giải ph*ng t*nh thần lực.]

Trong căn phòng, tin tức tố của Omega bắt đầu trở nên đậm đặc, như một lớp sa mỏng màu lam lướt qua chóp mũi, tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vòng gai thép — không ai muốn nó dừng lại bên cạnh mình.

Thiết bị đánh giá bắt đầu thu nhận thành công, kim chỉ trên màn hình lớn bắt đầu chuyển động, các mạch tinh thần màu lam đậm như rễ cây bắt đầu lan rộng.

Mức xếp hạng đang không ngừng tăng lên.

Khởi điểm đã là B+.

Dù phần lớn Omega chỉ dừng lại ở cấp C, Lỗ Bác không cảm thấy bất ngờ. Có người là một trong vạn, còn Hoắc Thừa Tinh, là một trong hàng triệu. Xuất phát điểm của anh đã là đích đến của hàng triệu người khác — dường như người như vậy, sinh ra chính là để người ta ngưỡng mộ và ghen tị.

Mạch tinh thần của Omega này không hề mềm mại, những nhánh mọc ra giống như gai nhọn sắc bén.

A.

A+.

Kim chỉ trên máy vẫn đang tiếp tục tăng, dường như vẫn còn cách một đoạn mới đến điểm dừng.

Trên mạng lưới điện tử, đã hiện ra hình ảnh một cái cây khổng lồ hoàn chỉnh.

Lỗ Bác ngừng suy nghĩ, lập tức bật dậy, mắt dán chết vào màn hình, tiếng trống đồng như đập thẳng vào hộp sọ, đầu óc chỉ còn vang lên từng hồi ong ong.

Cấp độ đã đạt tới S, nhưng kim chỉ vẫn chưa dừng lại!

Cảnh tượng tinh thần đã chạm đến giới hạn, những mạch tinh thần màu lam như bóng rắn, bám dọc theo tường, len lỏi vào từng khe hở, hiện diện khắp nơi, đến cả không khí cũng bị lấp đầy.

Trên khuôn mặt Hoắc Thừa Tinh không hề có một giọt mồ hôi, giữa hai hàng lông mày vẫn thả lỏng, chỉ có đôi môi mím chặt. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lam đậm nhìn thẳng tới, từ cổ họng chậm rãi phả ra một hơi thở dài.

Ngưỡng giới hạn của thiết bị đã bị đẩy đến cực đại, lúc này anh mới rút tay khỏi thiết bị kiểm tra, tiện tay đút vào túi quần.

"Đạt chưa?" Hoắc Thừa Tinh hỏi như thể đã biết trước kết quả.

Lỗ Bác không thể trả lời, miệng vẫn há hốc, đủ rộng để nhét vừa cả một chiếc phi thuyền.

Gã nên kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!