Chương 46: Theo đuổi rất nhiều năm mới thành công

Vốn dĩ Kỷ Nhiên không muốn đi, cậu chẳng muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Kỷ một chút nào.

Nhưng Kỷ lão phu nhân gọi điện riêng cho cậu, bảo cậu phải có mặt, còn nói rằng sau khi thương lượng, bà và Kỷ Quốc Chính có chuyện muốn tuyên bố với cậu trong bữa tiệc.

Hôm đó Kỷ Nhiên không mặc đồ âu, Tần Mãn cũng thuận theo ý cậu, lúc ra ngoài, Kỷ Nhiên mới nhận ra anh đang cầm hai cái túi trên tay.

Cậu hỏi: "Cái gì đấy?"

Tần Mãn đáp: "Quà tôi mua cho bác trai, hai chúng ta mỗi người một phần"

Kỷ Nhiên: "… Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?". Mấy hôm nay cậu kéo dài việc này, lười chẳng muốn làm, vốn định lát nữa tiện đường mua bừa cái gì đó rồi tới nhà họ Kỷ.

"Phần của em ngày hôm qua tôi mới mua, em xem có phù hợp không". Tần Mãn nói: "Còn phần của tôi… Trước đó bác trai cũng mời, tôi không định đi nhưng quà cũng chuẩn bị xong từ lâu nên có sẵn"

Kỷ Nhiên hỏi: "Vì sao không đi? Nếu anh không muốn đi thì cứ ở nhà là được, tôi đi một mình"

Dù sao cậu cũng chỉ định lộ mặt, hỏi rõ mọi chuyện rồi về luôn.

"Chẳng phải tôi đột nhiên muốn đi hay sao". Tần Mãn mỉm cười, đặt quà vào trong cốp. "Tôi lái à?"

Kỷ Nhiên không đáp, chỉ ngồi lên ghế phụ. Cậu còn đang nói chuyện với Nhạc Văn Văn trong nhóm Wechat, nếu không trả lời kịp thời, chỉ sợ sẽ bị bạn thân dùng tin nhắn oanh tạc liên tục.

Vừa chạy ra khỏi garage, ánh mặt trời lập tức trời chiếu thẳng xuống, Kỷ Nhiên không chịu được mà nheo mắt lại, sau đó mở tủ gác đằng trước, lấy kính râm đưa sang bên cạnh. "… Đeo vào"

Tần Mãn ngẩn người rồi mỉm cười nhận lấy. "Cảm ơn em"

Kỷ Nhiên mở túi, liếc mắt vào trong.

Đó là một chiếc hộp rất tinh xảo, từ logo bên trên có thể nhận ra đây là nhãn hiệu đồng hồ xa xỉ nào đó.

"Sao anh mua cho ông ta món đồ đắt như vậy?". Kỷ Nhiên thốt lên.

Nét cười trên môi Tần Mãn càng lan rộng hơn. "Đây là món rẻ nhất trong đó"

"Thật không?"

"Không tin thì tôi báo kiểu mẫu cho em, em tìm kiếm xem?"

Tất nhiên Kỷ Nhiên sẽ không tìm kiếm, cậu khép cái túi lại. "Thế cũng chẳng khác mấy, bao nhiêu tiền? Tôi thanh toán cho anh"

"Không cần đâu…"

"Không cần cái gì? Đây là thứ tôi tặng người khác, không thể để anh bỏ tiền được". Cậu mở giao diện thanh toán trên Wechat. "Nói mau"

Tần Mãn đáp bừa một con số, sau khi chuyển tiền xong, Kỷ Nhiên mới tiếp tục nói chuyện trong nhóm.

Lần này Kỷ Quốc Chính đón sinh nhật ở nhà cũ, dòng xe đỗ ngoài cửa đều là xe sang, nhưng số lượng không nhiều.

Kỷ Nhiên là người đến muộn nhất, lúc cậu bước vào, đám người vốn đang nói cười rôm rả lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía cậu.

Cậu liếc mắt nhìn qua, hình như tiệc sinh nhật lần này Kỷ Quốc Chính chỉ mời họ hàng, mà bà vợ chính thức của ông ta không hề có mặt trong đó.

Xem ra bình luận trên Weibo kia rất chuẩn, đôi vợ chồng này thật sự có vấn đề.

Không ít người biết rõ tính tình của Kỷ Nhiên, vậy nên chỉ nhìn lướt qua rồi hiểu ý quay đi, có điều họ vẫn trao đổi riêng bằng mắt một cách rất kỳ lạ.

Kỷ Duy đứng nói chuyện với em trai họ gần lối vào, nhìn thấy bọn họ thì nụ cười trên khóe môi lập tức cứng đờ.

Kỷ Quốc Chính đi từ trên tầng xuống cùng một người đàn ông trung niên, vui vẻ cười khà. "Đến rồi à? Hoan nghênh, hoan nghênh"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!