Chương 4: Tiểu Tần chuyên nghiệp

Kỷ Nhiên là khách ruột của POP, em trai ở bãi đỗ xe đều nhìn quen mấy cái xe trong garage kia của cậu. Không phải trí nhớ của người ta tốt mà cái xe nào của Kỷ Nhiên trông cũng diêm dúa lòe loẹt, rất dễ nhận biết.

Em trai trông bãi vừa nhìn thấy cái xe này thì lập tức ra cửa đứng hóng.

"Anh Nhiên, anh tới rồi". Em trai dùng hai tay bắt lấy chìa khóa, lưng khom một nửa, thái độ cung kính.

"Ờ". Kỷ Nhiên mở ví, lấy mấy tờ tiền mệnh giá cao, ném vào tay đối phương cùng với chìa khóa. "Đến tối thì sắp xếp người lái thay, số còn lại cậu giữ"

Em trai trông bãi đã quá quen với việc này, ngay cả lời cảm ơn cũng nói vô cùng trơn tru. "Cảm ơn anh Nhiên! Anh Nhiên chơi vui nhé, mười giờ em sẽ gọi người đến đây đợi anh"

Tần Mãn liếc nhìn, trong đống tiền to kia cũng phải hơn mười tờ.

Kỷ đại thiếu gia đúng là phung phí y như lời đồn.

Tần Mãn nhớ đến tấm thẻ đen trên tay mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy suy tư.

Nụ cười này vừa đúng bị Kỷ Nhiên ngoảnh lại bắt được, cậu cau mày. "Anh cười cái gì?"

Tần Mãn nhướn mày. "Không có gì"

"… Lát nữa vào trong thì ăn nói cho cẩn thận". Kỷ Nhiện dặn. "Có nhớ chuyện hồi trước tôi bảo anh không? Nếu anh lỡ lời, tôi sẽ làm cho họ Tần nhà anh phá sản thêm lần nữa"

Chỗ Nhạc Văn Văn đặt là bàn xịn nhất trong POP. Xuyên qua dòng người, Kỷ Nhiên chỉ liếc qua đã trông thấy Nhạc Văn Văn ăn mặc đẹp đẽ đứng múa may quay cuồng ở chỗ ngồi. Bình thường cậu ta đều mặc đồ nữ đến gay bar, hôm nay coi như cũng bớt phóng túng, chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen bình thường có dòng chữ "Tìm giai" sau lưng.

Nhạc Văn Văn ngoảnh lại liền trông thấy Kỷ Nhiên và Tần Mãn, không phải do cậu ta tinh mắt mà hai người này đứng trong đám đông quá nổi bật.

"Kỷ Nhiên ơi!". Cậu không ngừng vẫy tay, sợ Kỷ Nhiên không nhìn thấy.

Kỷ Nhiên trợn trắng mắt. Mỗi lần bọn họ đến đây đều ngồi ở dãy ghế này, cậu còn quen đường hơn cả phục vụ.

Hôm nay dãy ghế chật ních người, có mấy kẻ không có chỗ ngồi còn đứng đầy xung quanh. Mọi người trông thấy dáng vẻ kia của Nhạc Văn Văn thì biết ngay là ai đến, vội vã dừng lại mọi hoạt động tiêu khiển, không hẹn mà cùng nhìn về phía sau.

Mặc dù trước đó đã nghe Nhạc Văn Văn nói qua, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Tần Mãn, rất nhiều người vẫn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tần Mãn trạc tuổi họ, có điều trong suy nghĩ của mọi người, từ lâu anh đã là nhân vật đồng trang lứa với các bậc cha chú.

Khi họ còn mặc quần jean rách la cà ở quán trà sữa gần trường học, Tần Mãn đã mặc âu phục, đi giày da trò chuyện vui vẻ với các ông chủ lớn trong những nơi thương mại. Việc nào anh cũng đi trước người khác, lại còn điềm tĩnh chín chắn, lạnh lùng và biết cách kiềm chế bản thân, là "con nhà người ta" tiêu chuẩn.

Phần lớn những người ngồi đây đều là các cậu ấm ăn chơi trong thành phố, không ít người từng nghe bố mẹ mình nhắc đến tên của Tần Mãn. Bây giờ anh ngã từ trên mây xuống, ai nấy đều háo hức theo dõi kịch hay.

Tuy dãy ghế đã kín nguời nhưng vẫn giữ lại chỗ cho Kỷ Nhiên. Thấy cậu đến, mọi người đều biết điều nhường lại vị trí chính.

Kỷ Nhiên chẳng thèm để ý đến người phía sau, cậu bước thẳng đến chỗ ngồi của mình, cảm nhận được tầm mắt khắp bốn phía, bèn nói: "Nhìn cái lìn"

"Nhìn vẻ đẹp trai của đằng ấy chứ sao". Người bạn ngồi cạnh bật cười, đưa cho cậu một điếu thuốc. "Hút không?"

Kỷ Nhiên ngậm thuốc, lập tức có người châm lửa cho cậu.

Cậu vừa rít một hơi thì đùi ngoài đã bị người ta đụng một cái.

Tần Mãn rất tự nhiên tới gần cậu.

Nhưng Kỷ Nhiên không mở miệng nên chẳng ai dám nhường chỗ cho anh.

Kỷ Nhiên phả thuốc về phía Tần Mãn. "Hết chỗ rồi, anh ra ngoài đứng"

Nét mặt của Tần Mãn vẫn bình thường, mọi người bèn nhanh chóng hiểu ra rằng… Kỷ Nhiên không giỡn chơi với họ, cậu thực sự đã bao Tần Mãn rồi.

Hai gã đàn ông ngồi ở góc khuất thấy vậy thì không nhịn được mà bàn tán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!