Chương 2: Tại tôi phục vụ không chu đáo

Vào khoảnh khắc Kỷ Nhiên bước ra khỏi phòng, tấm lưng vốn thẳng tắp lập tức khom xuống.

** mẹ, đau vãi. Không giống loại đau đớn rách da chảy máu khi đánh nhau với người khác, ngược lại, nó như thể mười cây kim cùng đâm vào một chỗ, vừa nhói vừa ngứa.

Cậu hít sâu một hơi, đang muốn đi vào trong thang máy thì nghe thấy tiếng động vang lên từ phòng bên cạnh, là khách phòng bên.

Đó là một đôi tình nhân nam nữ, họ trông thấy có người đang đứng bên ngoài, lúc đi ra còn vô thức nhìn liếc mắt thêm mấy lần.

Nhớ lại lời Tần Mãn nói, Kỷ Nhiên lập tức đứng thẳng.

Cậu thường đến khách sạn này, lúc say quá thì nghỉ lại đôi ngày, nhưng cách âm ở đây có tốt không thì cậu chẳng rõ lắm.

Cậu nhịn đau, giả vờ bình tĩnh rồi bước vào trong thang máy, trước khi đôi tình nhân kia đi vào thì điên cuồng bấm nút đóng.

Cửa thang máy khép lại, cậu dựa lên tay vịn như bị tụt huyết áp.

Cậu gọi taxi đến biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô mới mua. Biệt thự đã được trang hoàng xong từ lâu, người hầu quét dọn hai ngày một lần, vô cùng sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, vừa vào cửa liền lao đi tắm rửa. Vào khoảnh khắc nước lạnh rơi lên da thịt, Kỷ Nhiên mới cảm thấy mình sống lại. Cậu nghiến răng, đặt một chân lên bồn tắm, xấu hổ kỳ cọ thân thể.

Bây giờ cậu xuyên thời gian về đánh chết Tần Mãn còn kịp không?

Thà ăn cơm tù còn sướng hơn ngồi một mình trong xó gặm nhấm cơn giận.

Tắm rửa xong, cậu tiện tay vơ lấy áo tắm, đi đến trước giường rồi nghiêng người nằm phịch xuống.

** mẹ nó, nghiêng ngả thế này mà vẫn thấy nhói, tối hôm ấy nếu chẳng may trở mình có phải sẽ đau đến mức bật dậy hay không.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên, Kỷ Nhiên bực bội liếc cuộc gọi đến, cậu bấm nút nghe, sau đó mở loa ngoài.

"Cái gì?". Giọng của cậu nghe rất yếu ớt.

"Kỷ Nhiên ơi, ra ngoài chơi đi". Đầu dây bên kia là bạn thân Nhạc Văn Văn của Kỷ Nhiên. Nhạc Văn Văn vừa mở miệng mới nhận ra có gì đó sai sai. "Tiếng của bồ làm sao đấy?"

"Không sao, không đi" Kỷ Nhiên đáp: "Hai giờ chiều đi chơi cái gì? Ngắm ông mặt trời à? Có chuyện thì nói thẳng"

Gần đây Nhạc Văn Văn bị cha cậu ta bắt đi làm, bình thường sau năm giờ chiều mới thấy bóng dáng. Hôm nay gọi đến sớm như vậy, chắc chắn có chuyện giấu diếm.

Nhạc Văn Văn nói: "Hí hí, người ta chỉ muốn hỏi bồ chút xíu thôi à…"

Đầu bên kia thỏ thẻ: "Tối hôm qua Tần Mãn có "dữ" không?"

Kỷ Nhiên hoảng sợ vô cùng, trong vài giây ngắn ngủi đã ân cần thăm hỏi xong mười tám đời tổ tông của Tần Mãn.

Nhưng cậu chỉ hoảng một lúc rồi bình tĩnh lại rất nhanh.

Không đúng, Tần Mãn và Nhạc Văn Văn là hai người có bắn đại bác cũng chẳng có quan hệ gì với nhau. Tần Mãn không thể nói chuyện đó cho cậu ta được.

Nhạc Văn Văn thấy cậu đang im lặng thì xuýt xoa một tiếng. "Nói nhanh lên, giữa chị em tốt như tụi mình không thể có bí mật đươc!"

"Ai là chị em tốt với cậu, cậu vạch quần của mình ra nhìn cho kĩ đi. Tôi thấy cậu vẫn chưa nhận thức rõ giới tính của mình đâu". Kỷ Nhiên nói: "Đứa nào kể cho cậu là tôi với Tần Mãn… "đó đó"?"

Nhạc Văn Văn là "hot girl" trong giới gay, hot đến mức nào ấy à, chính là hơn một nửa gay ở thành phố này đều biết cậu ta, thiểu số còn lại không phải gay kín thì cũng là lũ khốn lừa gạt con gái nhà người ta kết hôn. Ngay cả Weibo của cậu ta cũng có mười vạn fan, tám mươi phần trăm trong đó là nữ giới, ngày nào cũng xưng em gọi chị với cậu.

Kỷ Nhiên và Nhạc Văn Văn quen nhau từ hồi học cấp hai. Lúc ấy tuy rằng Nhạc Văn Văn cũng thích nũng nịu, đá lông nheo nhưng vẫn chưa chính thức come out với mọi người. Hồi đó chưa cởi mở như bây giờ nên chẳng ai nghĩ nhiều.

Nào ngờ đến khi lên đại học, Nhạc Văn Văn hoàn toàn buông thả bản thân, mở mồm ra là "bà đây", váy treo trong tủ còn nhiều hơn con gái đích thực.

Nhạc Văn Văn hỏi: "Bồ uống say lú mề rồi à? Tối qua chính bồ nói với tui mà"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!