Chương 12: Có một bạn nam rất thích mách lẻo

Ba phút sau, Tần Mãn đã yên vị trên ghế phó lái, tiện tay thắt luôn dây an toàn.

"Anh ở đâu?". Kỷ Nhiên đanh mặt hỏi.

"Cứ vào nội thành, em tìm đại một chỗ rồi cho tôi xuống là được", Tần Mãn nói: "Tôi còn muốn đi tìm nhà"

Kỷ Nhiên: "Tìm nhà?"

"Ừ, nhà hồi trước bị thế chấp rồi". Mặt Tần Mãn vẫn rất bình thản. "Chuẩn bị thuê tạm trước một căn"

"…"

Đường núi quanh co, Kỷ Nhiên bẻ quặt tay lái, cua một đường rất mượt.

Một tay Tần Mãn đặt lên cửa xe, một tay chống cằm, bình luận: "Kỹ thuật lái xe không tồi"

Kỷ Nhiên hừ lạnh. "Lúc ông đây tung hoành đường đua thì anh vẫn còn chết dí trong phòng học làm bài thi đấy nhé"

Tần Mãn hỏi: "Em lái xe từ lúc vị thành niên?"

Thầy giáo mầm non lại đến rồi, Kỷ Nhiên trợn mắt, không trả lời. "Anh muốn tìm căn nhà có giá bao nhiêu?"

Tần Mãn ngẫm nghĩ. "Thuê một tháng tầm 1500?"

Kỷ đại gia gần hai mươi năm chưa từng xuống trần gian cất tiếng hỏi: "… Sao thế, anh muốn thuê toilet à? Thế trước kia anh ở đâu?"

"Nhà bạn". Tần Mãn đáp: "Ở lâu quá nên ngại, bây giờ mới bắt đầu tìm nhà"

"Anh vẫn còn biết ngại cơ đấy, tôi còn tưởng rằng anh không cần cái bản mặt già nua của mình từ lâu rồi chứ". Kỷ Nhiên nói. "Hồi trước tôi không cho anh tiền à? Không đủ để anh ở khách sạn hay sao?"

"Dốc vào trong nhà cả rồi". Tần Mãn vô cùng ung dung đổ tội cho người khác.

"… Thế người nhà anh đâu?"

"Sợ đòi nợ nên trốn ra nước ngoài"

Kỷ Nhiên hỏi: "Không đưa anh đi cùng à?"

"Không, tôi còn có việc phải giải quyết trong nước, không đi được". Tần Mãn cười, đáp: "Hơn nữa mấy cậu đòi nợ ấy cũng vất vả lắm, nếu tôi trốn mất thì chẳng phải họ sẽ thất nghiệp hay sao?"

Không ngờ người đàn ông này còn có thuộc tính kín là bạch liên hoa thịnh thế, Kỷ Nhiên lập tức trân trối không thốt nên lời. "… Anh tốt như thế sao không làm từ thiện đi?"

"Hồi trước có làm, bây giờ không còn điều kiện nữa"

Kỷ Nhiên không còn gì để nói.

Sắp vào nội thành, cậu mới hỏi: "Nếu không tìm được nhà thì anh ở đâu?"

Tần Mãn đáp: "Tìm nhà trọ tạm bợ"

"Nhà trọ?"

"Ừ, bây giờ khách sạn bình dân rẻ lắm, một đêm hết khoảng một trăm đồng thôi"

Trong đầu Kỷ Nhiên lập tức hiện lên cảnh tượng Tần Mãn mặc một bộ âu phục ở trong căn phòng thuê chật hẹp. Hình ảnh kia xuất hiện quá đột ngột, mất hài hòa… lại còn hơi đáng thương.

Cậu im lặng hồi lâu rồi thẹn thùng lên tiếng. "Lần trước anh trả tôi hai vạn, tôi không lấy. Anh cầm số tiền đó đến khách sạn hẳn hoi hơn mà ở"

"Hai vạn đấy tôi cũng đưa cho bố mẹ rồi". Tần Mãn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!