Chương 80: Phiên ngoại: Sinh tử thường nhật(5)

Đêm ấy, Long Hiến Chiêu cùng một số đại thần nghị sự nơi ngự thư phòng, đến khi hồi cung thì đã là giờ Tuất ba khắc.

Lúc trở về nội điện, Cố Cảnh Nguyện cùng hai hài nhi vẫn chưa nghỉ ngơi.

Vừa mới bước chân vào điện, một tiểu nữ oa búi hai búi tóc nhỏ, thân khoác yếm đỏ thẫm, liền từ trước mặt hắn bò lướt qua.

Tiểu công chúa tứ chi mũm mĩm, động tác linh hoạt vô cùng. Nàng bò lăn bò lộn qua bên chân phụ hoàng, hoàn toàn ngó lơ đôi long hài kia, rồi thẳng hướng tường đối diện, nơi chất đầy trân bảo thư họa, mà bò tới.

Đó là bảo địa của nàng.

"Điện hạ, xin người chậm một chút!..."

- phía sau tiểu công chúa, Hồng công công dẫn theo hai ảnh vệ cùng một đám cung nhân, cẩn trọng đuổi theo.

Công chúa hiếu động, suốt ngày không lúc nào yên ổn, Hồng công công tuổi đã cao, chân tay không còn nhanh nhẹn, lại sợ công chúa xảy ra chuyện nên phải nhọc lòng ảnh vệ cùng chung tay canh giữ.

Khổ nỗi, cả Hoàng thượng lẫn Vương gia đều cho rằng tính tình hoạt bát là điều tốt, chẳng hề cấm đoán. Trong tẩm điện lại trải sẵn thảm dài lông mềm, cứ thế để mặc công chúa vui đùa.

Thấy Hoàng thượng đến, Hồng công công cùng mọi người đều hành lễ thỉnh an.

Long Hiến Chiêu đã cởi giày, miệng khẽ gọi một tiếng Phàn Tinh, tay phẩy phẩy ý bảo mọi người lui, tự mình đuổi theo nữ nhi.

Tiểu công chúa bò đến nơi, thành thục ngồi thẳng người, dùng hai tay nhỏ bé mũm mĩm bám lấy giá gỗ hoàng lê bên tường được chạm trổ tinh xảo. Vừa đứng dậy là đưa tay muốn với món ngọc bội phía trên.

Giá ấy nguyên là nơi đặt những ngọc khí hay sứ quý lớn, nhưng vì Phàn Tinh thường tới đây đào bảo, Long Hiến Chiêu đã đổi hết thành vật nhỏ, chỉ sợ nữ nhi bị va trúng.

Nhưng lần này, ngọc bội đặt sâu bên trong, Phàn Tinh cao chưa tới đầu gối phụ hoàng, tay nhỏ vươn mãi không tới, tức giận đến giậm chân thình thịch.

Muốn khóc nhưng còn gượng, cứ khăng khăng vươn đến, đúng là tiểu oa nhi bướng bỉnh, nóng nảy.

Long Hiến Chiêu thấy nữ nhi cứng đầu như vậy liền bật cười, bước tới ôm lấy nàng:

"Phàn Tinh muốn cái gì?"

Bị bất ngờ bế lên, tầm nhìn đột nhiên cao vút, lần này trước mắt không chỉ có ngọc bội, mà còn bao nhiêu long văn ngọc khí, các loại điêu khắc lạ kỳ... nàng tức thì quên sạch giận dỗi, giơ tay khua loạn, ngước nhìn phụ hoàng tuấn tú, ra hiệu muốn tự mình lấy đồ.

Trẻ nhỏ đều thích được nâng cao cao, Phàn Tinh cũng vậy. Mà món nàng thích nhất chính là cây cung cố định nơi tầng trên cùng của giá. Mỗi lần được bế cao, việc đầu tiên là nghịch dây cung ấy.

Long Hiến Chiêu đối với nhi nữ thì chẳng có chút sức chống cự nào, cái gì cũng chiều theo.

Hắn vóc người cao lớn, tay với dễ dàng chạm tới đỉnh giá, chỉ cần hai tay nhấc bổng, tiểu công chúa liền với tới hết mọi vật nàng muốn.

Chơi với nhi nữ một hồi, Long Hiến Chiêu mới ôm Phàn Tinh quay lại nội thất.

Nơi đó, Cố Cảnh Nguyện đang chăm chú viết lách.

Mái tóc đen dài được buộc tùy ý thành búi, y ngồi thẳng, thần sắc chuyên chú như tùng vững chãi.

Ngày hè nóng bức, áo bào của Hướng Dương Vương mỏng nhẹ, càng lộ rõ cổ dài dáng thẳng, vóc dáng gầy gò mà tuấn mỹ.

Nghe tiếng bước chân Long Hiến Chiêu, y ngẩng đầu nhìn, lông mi khẽ rung, khóe môi nhếch lên: Bệ hạ đã xong việc?

Ừ. Long Hiến Chiêu khẽ đáp, rồi hỏi lại:

"A Nguyện viết gì vậy?"

Tới gần mới thấy, sau án thư không chỉ có Vương gia.

Còn một hài tử mũm mĩm, đang rúc bên chân Cố Cảnh Nguyện, cũng mặc yếm đỏ, đầu búi một túm tóc nhỏ, mắt to tròn lấp lánh, thỉnh thoảng lại muốn đứng dậy vươn tay với án thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!