Vào xuân, mặt hồ từng bị băng phong dần tan chảy, một làn gió ấm lướt qua, khơi lên từng đợt sóng lăn tăn phản chiếu ánh xuân.
Liễu biếc uốn mình bên bờ đê, bách hoa đua hương khoe sắc, trong ngự hoa viên oanh ca yến hót ríu ran.
Tiết trời dần trở nên oi nồng.
Cố Cảnh Nguyện lại bị nóng mà tỉnh giấc.
Dạo gần đây, y rõ ràng cảm thấy thân thể nặng nề hơn rất nhiều.
Trước kia vốn sợ lạnh, vậy mà giờ còn chưa chính thức bước vào hạ, y đã thấy nóng đến không chịu được.
Ban ngày còn có thể gắng gượng hoạt động, nhưng đến đêm, ngủ cũng không yên, giữa chừng thường hay bị nóng mà tỉnh lại mấy bận.
Bên ngoài trời hãy còn tối mịt, Cố Cảnh Nguyện bị nóng mà choàng tỉnh, liền đẩy chăn sang bên, trở mình nằm tiếp.
Y dạo này càng lúc càng mê ngủ.
Trước kia khi ngủ luôn rất ngoan, rất yên, ngay cả khi mộng mị cũng không phát ra tiếng, hơi thở nhẹ như sương. Nhưng giờ do nóng nực, lại mệt mỏi, Cố Cảnh Nguyện thường chẳng buồn để ý, cứ thế đá tung chăn sang một bên.
Hậu quả là người bên cạnh, Long Hiến Chiêu thường bị đánh thức giữa chừng, vừa mở mắt đã thấy vị Vương gia mảnh mai, chỉ mặc trung y mỏng manh, đang nghiêng người nằm ở một bên giường, giữa hai người vắt ngang một dải chăn dài chính là phần bị Vương gia đá sang.
Một đoạn cổ tay trắng ngần nhỏ nhắn đặt nơi gối, sát bên chóp mũi. Dù đã ngủ, nhưng Cố Cảnh Nguyện vẫn mang vẻ an nhiên đáng yêu lạ thường.
Lặng lẽ nằm nghiêng, chiếc cổ dài thon thả gối lên gối mềm. Mái tóc đen nhánh rối loạn buông xõa như tơ, phủ lấy thân thể trắng ngần không tì vết, vài sợi còn nghịch ngợm rơi xuống gương mặt.
Gương mặt ấy bị mớ tóc che lấp nửa phần, song đường nét nghiêng vẫn rõ ràng nổi bật. Dù chỉ có ánh trăng mờ, nhưng hàng mi dài và sống mũi cao vẫn lờ mờ hiện rõ.
Chỉ là điều khiến người ta xót xa, là dường như trong mộng Cố Cảnh Nguyện vẫn thấy không thoải mái, khóe môi khẽ mím lại.
Long Hiến Chiêu nhìn thấy, lập tức ngồi dậy.
Hắn biết, giờ Cố Cảnh Nguyện sợ nóng.
Nhưng đêm tháng Năm ở kinh thành vẫn còn lạnh, suy nghĩ một hồi, hoàng thượng liền cẩn thận kéo chăn, nhẹ nhàng đắp lên vùng eo bụng của y, lại dõi mắt quan sát một lát, thấy y không phản ứng gì, mới yên tâm nằm xuống.
Qua một phen lục đục như thế, hoàng thượng cũng chẳng còn buồn ngủ nữa.
Hắn lặng lẽ nghiêng người lại gần Vương gia, khẽ hít lấy hương thơm thoang thoảng của mùi xà bông trên thân thể y.
Lại không dám tới gần quá, chỉ sợ nhiệt khí của bản thân sẽ làm người trong lòng tỉnh lại.
Dạo này tuy A Nguyện ăn uống khá hơn rất nhiều, nhưng không biết bao nhiêu thứ ăn vào đều bị sinh linh trong bụng chiếm lấy, thân thể Cố Cảnh Nguyện vẫn gầy guộc như cũ.
Thậm chí ngoại trừ chiếc bụng nhô lên, hoàng thượng còn cảm thấy, so với trước kia, má và tứ chi của y càng thêm gầy yếu!
Trước tình huống này, thái y cũng chỉ bảo phải tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng Cố Cảnh Nguyện dù mê ngủ, lại không ngủ sâu, thường xuyên bị tỉnh giữa chừng.
Hoặc là vì nóng, hoặc là vì chuột rút nơi chân mà đau đến tỉnh, khiến hoàng thượng đau lòng không thôi.
Dẫu bản thân Vương gia không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy, nhưng Hoàng đế lại chẳng dám chậm trễ… Trong lòng chỉ mong A Nguyện có thể ngủ thêm một chút.
Chỉ cần y được thoải mái, với hắn mà nói, vậy là đủ.
Giá như biết trước chuyện mang thai vất vả và hành hạ người ta đến vậy, khi trước bọn họ nên cẩn trọng hơn…
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!