Hôm trước tuyết lớn vừa rơi, Ngự Hoa Viên phủ một màu trắng xóa, sạch sẽ tinh khôi, song cũng mang theo vài phần lạnh lẽo cô liêu. Thực khó sánh với ngày hè hoa nở rực rỡ, trăm hoa đua sắc, muôn màu muôn vẻ.
Cho đến khi Ngự giá của Vũ Văn Đế vừa rẽ qua khúc hành lang, chợt xa xa thoáng thấy một vệt đỏ đứng giữa nền tuyết trắng xóa, cảnh sắc trời đất mới như được điểm thêm vài phần sắc màu.
Nhưng Cố Cảnh Nguyện lại không phải đang đứng một mình. Trước mặt y, còn có một nam tử vận trường bào màu lục sẫm.
Long Hiến Chiêu khẽ nhướng mày tuấn tú, bước chân bất giác hướng về phía đó.
Để rồi hắn liền nghe thấy… những lời lẽ dâm ô tục tĩu.
Đổng Thần e rằng không biết từ nhỏ hắn đã có thính lực hơn người, nội lực lại thâm hậu dễ dàng nghe được những âm thanh ở rất xa.
Nào là
"thánh sủng chẳng phai", nào là bí thuật độc hữu...
Vốn dĩ Long Hiến Chiêu chẳng phải người có tính tình tốt đẹp gì, nay bỗng nghe thấy có kẻ dám buông lời thô tục trước mặt Cố Cảnh Nguyện, thử hỏi sao hắn có thể nhẫn nhịn?
Một cước đá kẻ hạ tiện kia ngã lăn dưới đất còn là nhẹ tay!
Đám hạ nhân thấy là Hoàng thượng giá lâm, đều cùng Đổng công tử quỳ rạp xuống đất hành lễ dập đầu cầu xin tha tội.
Vũ Văn Đế hoàn toàn chẳng thèm để ý đến bọn họ, ánh mắt hắn chỉ chuyên chú nhìn Cố Cảnh Nguyện, cứ thế dõi theo y.
Mà Cố Cảnh Nguyện vẫn đứng yên bất động.
Thậm chí suốt cả quá trình, biểu cảm trên khuôn mặt y cũng không hề biến đổi.
Tựa như hoàn toàn chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Long Hiến Chiêu xuất hiện.
Mãi cho đến khi phát giác ánh mắt của Vũ Văn Đế đặt nơi mình, Cố Cảnh Nguyện mới khẽ chuyển ánh nhìn.
Y cung kính hành lễ:
"Thần, tham kiến Hoàng thượng."
Hành lễ xong Cố Cảnh Nguyện liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, cúi đầu, mí mắt khẽ động rồi lại cụp xuống, hàng mi dài lay động tựa cánh quạt nhỏ.
Nhưng vẫn không hề ngẩng nhìn hắn.
Có lẽ vì dõi mắt quá lâu, trong ánh mắt Long Hiến Chiêu đều là hình ảnh Cố Cảnh Nguyện chịu uất ức mà vẫn ngoan ngoãn nhu thuận.
Hàng mi tựa phiến quạt của y tựa như ve vuốt lên trái tim hắn, khiến lòng người bất giác dịu lại vài phần. Đến lúc này, Long Hiến Chiêu mới chợt hiểu ra, Cố Cảnh Nguyện sao có thể mở miệng hỏi?
Một người thông minh hiểu chuyện như y, cho dù bị họ Đổng kia khi dễ cũng sẽ không hé răng, làm sao có thể đến cầu hỏi Hoàng thượng về thân phận của người kia?
Cố Cảnh Nguyện xưa nay chưa từng làm khó hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Văn Đế không khỏi dâng lên vài phần áy náy và hối hận, cùng với cơn giận như sóng trào!
"Chuyện này là thế nào?"
Hắn đảo mắt nhìn quanh, như cuối cùng mới để mắt đến kẻ đang bị hắn đá ngã dưới đất, kẻ vẫn không ngừng dập đầu cầu xin. Giữa hàng mày anh tuấn của thiên tử tràn đầy lãnh đạm lạnh lùng.
Chưa kịp để Đổng Thần mở miệng biện giải, Long Hiến Chiêu đã trầm giọng lạnh lùng nói:
"Từ bao giờ một tên thứ dân nhỏ bé cũng dám buông lời lỗ mãng trước mặt đại thần nhị phẩm triều đình? Người đâu, lôi tên súc sinh này ra ngoài cho trẫm, trước nhổ lưỡi sau đó đuổi khỏi hoàng cung!"
A! Đổng Thần không ngờ Hoàng thượng lại ra tay độc đến vậy, còn định đuổi hắn ra khỏi cung ngay hôm đầu, liền kêu thất thanh, tiếng cầu xin càng thêm thê lương thảm thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!