Cuối cùng, Cố Cảnh Nguyện vẫn tuân theo thánh chỉ, dùng điểm tâm sớm.
Khi nãy trong tẩm điện có không ít người, ngoài Hồng công công là còn giữ được chút lòng thương với y, những kẻ còn lại đa phần chỉ mang tâm thái xem trò vui, thầm nghĩ:
"Thì ra Cố đại nhân cũng có ngày thất thế."
Chẳng ai dám biểu hiện rõ ràng ra mặt.
Nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người, lại đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Thế nhưng giữa những ánh mắt dò xét ấy, Cố Cảnh Nguyện vẫn ung dung như thường, điềm nhiên dùng bữa. Bữa sáng hôm nay tuy vẫn lấy thanh đạm làm chính, song lại có một món cháo phi lê cá mà Cố đại nhân ưa thích.
Tựa như chỉ cần ngửi được hương thơm mằn mặn kia, Cố đại nhân liền đem chuyện không vui vừa rồi ném ra sau đầu.
Y đang ăn dở, thì có chỉ từ hậu cung truyền đến, Thái hậu triệu hắn đến ngự hoa viên yết kiến.
Cố Cảnh Nguyện chỉ hơi do dự, rồi rất nhanh đã thu xếp chỉnh tề, hướng về ngự hoa viên mà đi.
May thay, hoàng thượng xưa nay chưa từng nạp phi lập hậu, hậu cung vắng vẻ, chỉ có Thái hậu và mấy vị Thái phi an cư. Ngoài Thái hậu ra, những người còn lại đều sống kín đáo, ít lộ diện, cũng chẳng có gì phải tránh né.
Nếu không… e là lại thêm một phần lúng túng.
Cố Cảnh Nguyện đang nghĩ thế, lại không biết rằng tuy hậu cung vắng vẻ chẳng có nữ tử, nhưng ba tháng y rời kinh, trong cung lại nhiều thêm một người…
"Vị này chính là Cố đại nhân sao?"
Cố Cảnh Nguyện đi trong hành lang dài dẫn đến ngự hoa viên, chợt có một nam tử vận áo gấm lụa xanh thẫm đi tới.
Người nọ trông còn khá trẻ, da trắng không râu, diện mạo tuấn tú, đúng là một vị mỹ nhân.
Y vận lụa là gấm vóc, áo quần lộng lẫy, song kiểu dáng lại là thường phục, chẳng giống y phục của thị vệ hay nô tài trong cung, mà cũng không phải triều phục như trên người Cố Cảnh Nguyện.
Thân phận người này, Cố Cảnh Nguyện chỉ liếc mắt liền hiểu rõ.
Y thoáng lộ vẻ chợt hiểu ra, sau đó là chút tiếc hận hiện rõ nơi đáy mắt.
Ngay tháng đầu tiên y rời kinh, bên cạnh hoàng thượng liền có thêm một vị công tử họ Đổng…
……
Thông tin quan trọng như vậy, sao hắn lại quên mất?
Nghĩ tới những việc mấy ngày nay mình gặp phải… nét mặt Cố Cảnh Nguyện càng lộ rõ vẻ hối hận. Y không muốn dây dưa với vị Đổng công tử này, định nhấc chân rời đi.
"Này! Công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Lối đi của Cố Cảnh Nguyện bị chặn lại.
Vốn dĩ t không định để tâm đến bọn họ, nhưng đối phương mang theo đủ cả thái giám lẫn nha hoàn, còn y thì chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng.
Y đành phải dừng bước.
"Hoằng Anh, ngươi nói chuyện với Cố đại nhân sao lại vô lễ như vậy!" Đổng công tử quở trách hạ nhân một câu, hắn có đôi mắt đào hoa, ánh nhìn hơi ngạo mạn kiêu căng, thường hay vô tình lộ ra vẻ xem thường người khác.
Nhưng khi ánh mắt ấy quay thẳng lại, đối diện người đối diện, còn mỉm cười dịu dàng…
Cố Cảnh Nguyện bỗng chốc hiểu ra vì sao hoàng thượng lại cho phép đưa người này nhập cung.
Quả thực… có vài phần tương tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!