Khi Cố Cảnh Nguyện lần nữa tỉnh lại, ngoài trời vẫn chưa sáng rõ, nội điện trong tẩm cung chỉ sáng le lói hai ngọn đăng dưới đất, không quá chói mắt, nhưng cũng đủ soi thấy ánh sáng.
Cố Cảnh Nguyện ngồi dậy trên long sàng.
Mái tóc dài đen nhánh buông xõa, vừa vặn phủ đến thắt lưng.
Sắc mặt y vẫn còn có chút mơ màng, tựa hồ nhất thời không phân biệt rõ mình đang ở đâu.
Qua một lúc sau, y mới bước ra từ sau bình phong. Ngoại điện đèn đuốc rực rỡ hơn nhiều, Vũ Văn Đế đang ngồi nơi án thư xử lý tấu chương.
Đại Nghi triều là giang sơn do tổ tiên dùng võ công khai phá, qua bao đời vẫn trọng võ khinh văn.
Chỉ là, ngai vàng truyền đến nay, quốc thế thịnh vượng, biên cảnh thái bình, muốn cho lê dân bách tính một cuộc sống tốt hơn thì cần thay đổi phương sách, sửa lại quốc pháp.
Việc cần làm rất nhiều.
Khuyến khích phát triển nông mục, tính đến việc giải binh, khuyên tướng sĩ hồi hương cày cấy, miễn giảm thuế má, mỗi một việc đều chạm đến lợi ích của vô số người.
Áp lực phải gánh cũng lớn không tưởng.
Từ điểm này mà xét, Long Hiến Chiêu đích thực là vị minh quân có dã tâm và tầm nhìn xa.
Vũ Văn Đế nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền thấy Cố Cảnh Nguyện khoác tuyết y, bất giác nhướng mày:
"A Nguyện tỉnh rồi?"
"Dạ."
Tay Vũ Văn Đế cầm chu bút khựng lại, nói với Cố Cảnh Nguyện: "Lại đây.
"Cố Cảnh Nguyện bước từng bước nhỏ đến gần. Tối qua đến cuối y vẫn chưa nói một lời hài lòng, bị giày vò đến mức chẳng còn hơi sức. Giờ phút này quả thực là khó nhọc lắm mới đi được. Khi đến gần thiên tử, y liền bị bệ hạ vươn tay ôm ngang thắt lưng kéo vào ngồi chung ghế. Long Hiến Chiêu cúi đầu nhìn mấy ngón chân trắng trẻo mượt mà của y, cau mày:"A Nguyện lại không đi giày tất."
Cố Cảnh Nguyện đáp: "Nơi bệ hạ có đốt địa long, thần không lạnh."
"Nhưng vẫn không cho phép.
"Cố Cảnh Nguyện cụp mắt, mỉm cười nhẹ, xem như đã đáp ứng. Dẫu Long Hiến Chiêu biết, lần sau e là vẫn vậy."A Nguyện, khanh thật sự rất khác biệt so với người khác.
"Thiên tử cảm khái chân thành. A Nguyện đã rất hiểu chuyện mà giúp bệ hạ mài mực. Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, thế nhưng sống lưng lại rất thẳng. Ngón tay thon dài trắng nõn, đốt ngón rõ ràng, mài mực chuẩn xác, lực đạo vừa phải. Động tác mài mực của Cố Cảnh Nguyện đẹp đến mức khiến người ta thấy lòng nhẹ nhõm, thư thái. Mực mài ra cũng đậm nhạt vừa vặn, thuần khiết hài hòa. Cố Cảnh Nguyện hỏi:"Thần... có gì không giống người khác?"
Long Hiến Chiêu dõi mắt nhìn động tác của y, đáp: "Ví như Cố đại nhân là văn sĩ tao nhã đến cực điểm, thường ngày mài mực một tay như họa, thế mà khi bị trẫm ép đến cuộn sóng triều dâng, vẫn có thể ở trước mặt trẫm mà gọi rên như vậy."
"…
"Cố Cảnh Nguyện tay khựng lại, mặt lập tức ửng đỏ. Long Hiến Chiêu lại càng thích bộ dáng ấy của y. Thiên tử tiếp tục trêu chọc:"Lại như Cố thị lang luôn ngoan ngoãn cung kính trước mặt trẫm, thế mà ngồi cùng trẫm trên long ỷ lại chẳng có chút nào khiến người thấy phạm thượng... Này, trở lại, trẫm có cho khanh xuống đất sao?"
Thấy y đặt thanh mực định đứng dậy, Long Hiến Chiêu nhanh tay kéo người lại: "Trẫm vừa mới nói không cho khanh chân trần xuống đất, giờ đã lại quên rồi?"
Cố Cảnh Nguyện cúi đầu, nói nhỏ: "Thần... thần thất lễ rồi."
Long Hiến Chiêu siết eo y, kéo vào lòng, khẽ ra lệnh:
"Tiếp tục mài.
"Cố Cảnh Nguyện không nói nữa, ngoan ngoãn tiếp tục. Dáng vẻ nghe lời của y khiến Long Hiến Chiêu nghẹn lời, chỉ có thể khẽ thở dài:"Đôi khi trẫm thật chẳng rõ A Nguyện rốt cuộc là nghe lời hay không nghe lời.
"Cố Cảnh Nguyện bật cười, nụ cười ôn hòa e lệ, như khẽ chạm vào nơi mềm nhất trong lòng người, ngứa ngáy, như bị cào khẽ. Đó là một nét cuốn hút chỉ riêng Cố Cảnh Nguyện mới có. Không giống với nụ cười kiêu ngạo rực rỡ của người kia trong ký ức Long Hiến Chiêu, nhưng cũng đẹp đến nao lòng. … Mực mài xong, Hoàng đế bảo y đi nghỉ."Giờ mới canh ba, hôm nay lại là ngày nghỉ, không cần thượng triều sớm, A Nguyện về ngủ tiếp đi."
Cố Cảnh Nguyện nhìn chồng tấu chương cao như núi trên án thư, khẽ lắc đầu: "Thần giúp bệ hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!