"Bệ hạ, phía trước chính là Giang Nam.
"Một đoàn nhân mã mấy chục người ngựa, ngày đêm vội vã từ phương Bắc chạy thẳng về trung nguyên, dầm mưa dãi nắng, vượt núi băng sông, chưa từng có phút nghỉ ngơi. Nghe thuộc hạ bẩm báo, người cầm đầu liền ghì chặt dây cương. Dưới ánh trăng, nhìn xuống sườn núi, nơi bờ sông Trường Lưu ánh đèn lấp lánh, lốm đốm trải dài như ngân hà, người nọ đột nhiên không hiểu vì sao, lòng lại dâng lên một nỗi căng thẳng vô cớ."A... Hướng Dương Hầu đang ở nơi này?"
Giọng nói hắn khàn khàn, thô ráp như đá mài qua gió cát, mang theo mấy phần tang thương khó nói.
Kẻ dẫn đầu mặc trường sam đen, bởi vì dọc đường phong trần vạn dặm, áo đen đã phủ đầy bụi xám, dáng vẻ không tránh khỏi có phần nhếch nhác.
Nhưng hắn ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, thân hình cao lớn như núi non sừng sững, khiến người khác không dám xem thường, trong chật vật vẫn toát lên cốt cách kiên cường bất khuất.
Ngũ quan hắn như đẽo bằng dao khắc, nét nào nét nấy rõ ràng dứt khoát, giữa đôi mày xếch cao anh tuấn lại nhuốm mùi sát khí nơi sa trường, phong thần tuấn lãng, phóng khoáng mà hiểm độc, trên người như ngưng tụ một tầng hàn khí, khiến người vừa nhìn đã không thể đoán định là chính hay tà.
"Phải." Thuộc hạ phía sau lập tức đáp lời:
"Tuy Hầu gia đã che đi vết sẹo nơi xương mày, dung mạo cũng có đôi phần thay đổi… nhưng đặc điểm vẫn rất rõ, dễ dàng nhận ra."
"Ừ." Người nọ chỉ khẽ gật đầu, không buồn lay động.
Hắn hơi khép mắt lại.
Trong tâm trí lập tức hiện lên bóng hình gầy gò thanh thoát kia.
Cố Cảnh Nguyện…
Đã một năm rồi.
Hơn một năm.
…Khanh sống có ổn chăng?
Mở mắt lần nữa, người nọ giương roi ngựa lên, dẫn đầu phóng đi.
Đoàn người theo sau thẳng tiến không dừng, nhưng đến chốn phồn hoa náo nhiệt thì cũng không thể cưỡi ngựa được nữa. Mấy người an bài ngựa tại trạm dịch, Long Hiến Chiêu dẫn theo mấy ảnh vệ lập tức hướng về nơi mà thám tử đã dò la được tung tích của người kia.
Bên bờ Thanh Hoài mỗi đêm ca múa yến tiệc không ngớt, nhưng tất cả náo nhiệt phồn hoa đó dường như chẳng liên quan gì đến Long Hiến Chiêu.
Dẫu cho hắn là quân vương, vào lúc này cũng chẳng có lấy một tia hứng thú ngắm nhìn cảnh tượng thái bình khắp chốn.
Thậm chí, suốt dọc đường đi, vẻ mặt hắn chưa từng thay đổi.
Hoàng thượng trong suốt hơn một năm qua đều như vậy, thần sắc lãnh đạm, khó lòng suy đoán, khiến người ta không rét mà run.
Đêm nay chẳng biết có sự kiện lớn gì, bên bờ sông dân chúng nườm nượp ra đường, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng.
Trong biển người tấp nập, thân hình Long Hiến Chiêu vẫn cao lớn vượt trội, như hạc giữa bầy gà.
Hắn giống như một thanh trường đao sắc bén, xẻ đôi dòng người mà tiến bước, hướng thẳng đến nơi hắn đã khắc ghi tận tâm khảm..... Bệ hạ đi rất nhanh.
Tựa hồ không cho phép chính mình bị bất kỳ thứ gì cản trở, đến nỗi mấy ảnh vệ mở đường phía trước cũng theo không kịp.
"Bệ hạ… công tử.
"Ảnh Nhị không nhịn được, bước lên sóng vai với hắn, khẽ gọi. Long Hiến Chiêu hơi nghiêng đầu. Đôi mắt hắn, thẳng thắn mà sắc bén, khi nhìn người luôn khiến kẻ khác cảm thấy mình không thể che giấu điều gì. Ảnh Nhị có chút căng thẳng, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở:"Hay là… chúng ta thay một bộ y phục?
"Ánh mắt hắn lướt qua bệ hạ từ đầu đến chân bộ y phục đen tuyền, tầm thường, thô ráp. … Tầm thường thì không sao, vấn đề là đầy bụi. Hắn đã mặc nó suốt dọc đường, bụi đất bám đầy người. Nếu để Cố đại nhân trông thấy…"Đúng là có phần không thỏa đáng.
"Long Hiến Chiêu trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói. Xa cách lâu ngày, hắn tất nhiên nên để lại cho A Nguyện một ấn tượng tốt đẹp. Nếu là một ấn tượng hoàn toàn mới… thì càng tốt. Long Hiến Chiêu khẽ liếc nhìn Ảnh Nhị, trong ánh mắt có vài phần tán thưởng, không hổ là ảnh vệ đứng đầu, quả nhiên kiến văn quảng bác, ngay cả chuyện Hướng Dương Hầu ưa sạch sẽ cũng nắm rõ như lòng bàn tay."Lát nữa nhớ đến lĩnh thưởng.
"Hoàng thượng thuận miệng dặn dò. Nói xong liền ngẩng đầu nhìn quanh, lập tức dẫn người rảo bước tiến vào một tiệm vải bên đường."... Tuân chỉ." Ảnh Nhị nhẹ giọng đáp, lòng thầm thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!