Nguyên văn: ( Ngã tâm hướng dương) = trái tim ta hướng về mặt trời.
Hướng Dương Hầu đồ đó ^^
Sau khi mặt trời lặn, Long Hiến Chiêu bèn đưa Cố Cảnh Nguyện rời khỏi Quan Tinh Các.
Từ sau khi hắn đăng cơ, nơi này đã bị bỏ hoang, bao năm không ai quét dọn, bên trong phủ đầy bụi bặm.
Long Hiến Chiêu xưa nay cũng chẳng ưa nơi này.
Sở dĩ hắn đưa Cố Cảnh Nguyện tới đây, chỉ là muốn để y ngắm nhìn phong cảnh.
Bởi nơi này là kiến trúc cao nhất trong toàn cõi Đại Nghi, đứng trên đỉnh có thể thu toàn cảnh kinh thành vào trong mắt.
Chỉ tiếc, đến khi Cố Cảnh Nguyện mở mắt, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, cảnh tượng ráng chiều rực rỡ chẳng còn nữa.
Nhưng… cũng không sao.
Vẫn còn nhiều dịp sau.
Long Hiến Chiêu liền đưa y hồi cung, trở về tẩm điện.
Sau khi mở mắt, Cố Cảnh Nguyện không hề nhắm lại, đôi mắt dài với đuôi mắt ươn ướt ửng đỏ chớp nhẹ từng cái, ánh mắt trong veo.
Y đã khôi phục lại thần trí.
Chỉ là… không muốn đối diện với hắn, nên không muốn nói lời nào.
Long Hiến Chiêu biết điều đó, trong lòng nhẹ nhõm đôi phần, mà cũng lại càng bất an hơn.
Nhưng hắn không dám gọi ngự y đến. Sợ y bị kích động.
A Nguyện là tâm bệnh, không phải thứ thuốc thang có thể chữa lành.
Long Hiến Chiêu chẳng biết nên yêu thương thế nào mới phải, làm sao mới có thể bước vào nội tâm của y, chỉ đành âm thầm ở bên cạnh, bầu bạn không rời.
Hắn gọi Hồng Thái Toàn đến, đối phương ngạc nhiên không thôi khi thấy Cố đại nhân thật sự trở về, nhưng vẫn lập tức đi làm theo lệnh.
Sau đó, cung nhân bưng cháo nóng và trà ấm đến, Long Hiến Chiêu vẫn như khi xưa, từng thìa từng thìa một đút cho Cố Cảnh Nguyện.
A Nguyện không từ chối.
Về sau, Long Hiến Chiêu cho lui hết mọi người, vẫn ôm lấy y không buông.
Cả hai cùng ngả người nằm xuống giường, hắn nhẹ nhàng hôn lên y.
Lúc môi vừa chạm trán y, Cố Cảnh Nguyện khẽ mở miệng.
Y nói: "Bệ hạ, người chưa từng có lỗi với thần."
Long Hiến Chiêu khựng lại, khẽ cười khổ, không tiếp tục hôn nữa, chỉ khẽ hỏi:
"A Khởi, khanh có hận trẫm không?"
Cố Cảnh Nguyện lại không đáp thẳng: "Long Tứ, ngươi không nợ ta điều gì cả. Năm xưa câu ta bảo ngươi ghi nhớ chỉ là lời nói qua loa, ngươi đừng để trong lòng nữa."
Y nghiêm túc nói: "Cũng đừng vì ta mà làm bất cứ điều gì nữa.
"Nói rồi, y lại khẽ nhắm mắt. Nhiều khi y thật sự chẳng phân biệt nổi bản thân còn sống, hay đã chết rồi. Nhiều khi, y chẳng phân biệt nổi mình đang ở hoàng cung Đại Nghi, hay vẫn còn trong căn phòng nhỏ dơ bẩn, lạnh lẽo kia. Hương thơm của long tiên hương phảng phất trong không khí, thanh khiết mà êm dịu. Cố Cảnh Nguyện khẽ hít một hơi. Thế nên… người như y, không nên tiếp tục vướng bận Long Tứ thêm nữa. Y nhắm mắt, khẽ nói:"Ta tới giúp ngươi… quả thật là vì Dương Tấn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!