Trước khi Trình Âm Chước rời đi, Cố Cảnh Nguyện là người đầu tiên quay trở lại trong phòng, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng sống lưng như chưa từng dao động.
Thế nhưng, đợi đến khi chắc chắn đối phương đã rời xa, toàn thân y lại không kìm được mà run rẩy.
Sắc mặt trắng bệch.
Cố Cảnh Nguyện gắng gượng bước đến bên bàn, rót cho mình một chén nước.
Tay y hơi run.
Những ngón tay thon dài không sao nắm vững được chén trà, cứ thế run rẩy một hồi, mới miễn cưỡng uống được một ngụm.
Cố Cảnh Nguyện gục đầu lên bàn, chôn mặt vào giữa hai cánh tay gầy guộc, mệt mỏi khép hờ mắt lại.
Song ngay sau đó, y lại đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.
"Ảnh Bát?
"Y hướng ra ngoài gọi lớn. Đáng tiếc chẳng nghe thấy hồi đáp. Cố Cảnh Nguyện có chút lo lắng, lại gọi to:"Tiểu Bát!"
Vừa gọi y vừa bước nhanh ra ngoài, các ảnh vệ xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có một người từ trên không đáp xuống: "Đại nhân có điều gì phân phó?"
"Ảnh Bát đâu? Hắn không còn ở đây nữa sao?" Cố Cảnh Nguyện trừng lớn đôi mắt đào hoa.
Ảnh vệ kia đáp: "Khi nãy Trấn Nam Vương rời đi, Ảnh Bát đã theo sau… cùng xuống núi rồi.
"Trong số ảnh vệ dưới trướng Long Hiến Chiêu, những người xếp hạng mười trở lên gần như đều là đội trưởng các phân đội. Bởi vậy, nói một cách nghiêm ngặt, Ảnh Bát chính là người đứng đầu nhóm ảnh vệ canh giữ trên núi hôm nay. Người đứng đầu đương nhiên có thể tự do đi lại, hắn muốn xuống núi thì không ai ngăn được. Nghe nói hắn đã hạ sơn, sắc mặt Cố Cảnh Nguyện càng thêm tái nhợt. Y nói:"Nhanh… nhanh ngăn hắn lại!"
Các ảnh vệ không rõ nguyên do.
Những ngày này bọn họ vẫn luôn tận lực ẩn mình bên cạnh Cố đại nhân để bảo hộ.
Ảnh vệ từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên sâu về thuật ẩn thân, mà Cố đại nhân lại chỉ là một văn sĩ tay trói gà không chặt…
Thực ra nếu không phải hôm nay y đột ngột chạy ra gọi Ảnh Bát, họ còn tưởng y hoàn toàn không hề hay biết có người âm thầm bảo hộ.
Huống hồ trước nay, bất kể làm gì, đại nhân cũng tự thân lo liệu trồng trọt, tưới nước, quét dọn sân vườn…
Đã theo dõi bao nhiêu ngày, chưa từng thấy y phân phó bất cứ chuyện gì.
Càng chưa từng tỏ ra cần được giúp đỡ.
Vậy mà lúc này lại sốt ruột như vậy…
Các ảnh vệ nhìn nhau, tuy vẫn mơ hồ nhưng không dám chậm trễ.
Bởi Cố Cảnh Nguyện đã chạy ra hậu viện dắt ngựa.
Y không nói lời nào, lập tức phi thân lên lưng ngựa, giục ngựa đuổi theo.......
Tại trạm dịch, Long Hiến Chiêu sững sờ lắng nghe Ảnh Bát kể lại mọi chuyện.
Ảnh Bát vốn là người cũ bên cạnh Dương Tấn.
Kỳ thực lần đó khi tướng quân cứu Cố đại nhân về, hắn cũng có mặt. Khi ấy hắn cùng Ảnh Nhị theo tướng quân ra ngoài thực hiện một nhiệm vụ bí mật.
Tuy hắn không theo họ đến cuối cùng mà vì lý do khác đã quay về kinh trước, nhưng trong số các ảnh vệ, Ảnh Bát lại là người thân thuộc với Cố Cảnh Nguyện nhất.
Nhiều chuyện mà người khác không biết, hắn lại biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!