Nghe nói Cố Cảnh Nguyện không đợi hắn trở về mà đã tự mình rời cung, Long Hiến Chiêu liền đập vỡ một chiếc bình sứ men lam thời tiền triều ngay trong ngự thư phòng, lúc này mới sực nhớ tới Ảnh Vệ đang phục trên xà nhà.
"Ảnh Nhị! Cố đại nhân đi đâu rồi?"
Thời gian này bên cạnh Cố Cảnh Nguyện luôn có ít nhất hai Ảnh Vệ đi theo, nếu hắn không hạ lệnh rút lui, bọn họ nhất định sẽ luôn bám sát, nên Long Hiến Chiêu cũng không quá lo lắng việc y sẽ mất tung tích.
Ảnh Nhị trầm mặc một lát, có lẽ là đang dò tin, một lúc sau mới lên tiếng trả lời:
"Cố đại nhân đã đến phủ Nhiếp Chính Vương… đứng trước cửa nhìn một hồi."
Long Hiến Chiêu không hỏi gì thêm, chỉ vội vàng truy hỏi: Giờ người đâu rồi?
"Hiện tại… Cố đại nhân đã đến một kỹ viện tên là Cẩm Tú Phường."
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Cảnh Nguyện đứng lặng dưới tường cung sừng sững uy nghi, hồi lâu không động, rồi mới nhấc chân bước đi.
Đêm nay kinh thành so với thường ngày lại yên tĩnh lạ thường.
Trước nay chưa từng có tâm trạng thưởng ngoạn cảnh sắc kinh thành, chẳng hiểu sao đêm nay, y lại rất muốn ra ngoài dạo một vòng.
Thực ra từ lâu đã nghe đồn kinh thành phồn hoa náo nhiệt, thương nhân chen chúc, nhà cửa san sát.
Thuở trước y từng tưởng tượng, cũng từng khát khao.
Mãi đến khi thực sự đặt chân đến nơi này, sống qua nhiều năm, đêm nay mới là lần đầu y thật lòng ngắm nhìn những con đường sạch sẽ, phẳng lặng kia.
Chỉ tiếc thời khắc đã quá muộn.
Ban ngày người qua kẻ lại nườm nượp, các cửa hiệu đều đã đóng chặt cửa, những hàng rong xông xáo phố phường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, trở về sum họp bên gia đình.
Trong mắt Cố Cảnh Nguyện, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng tịch mịch, thậm chí còn lặng lẽ đến thê lương.
Cứ thế mà đi, chẳng biết tự khi nào, y đã đến trước phủ Nhiếp Chính Vương.
Long Hiến Chiêu đã sớm phái người âm thầm bao vây nơi đây, đám tử sĩ trong phủ mấy lần mưu toan phá vòng vây đều vô ích. Cho tới đêm nay, Cố Nguyên Tiến đã tự vẫn trong phủ, cấm quân liền bao phủ này chặt đến nước cũng khó lọt.
Trước cửa phủ treo đèn lồng trắng và bạch liệm, trong phủ vẫn có thể nghe thấy vài tiếng khóc thê lương vọng ra, song đám quân sĩ canh giữ bên ngoài vẫn không mảy may xao động.
Bọn họ chỉ là tận trung tận chức, chờ đợi thánh chỉ tiếp theo.
Phủ Nhiếp Chính Vương nơi từng che trời bằng một tay, nay cũng tan thành mây khói.
Ngay trong cung, cũng chẳng khuấy nổi một gợn sóng.
Đến cả bệ hạ người từng đối đầu gay gắt, cực kỳ căm hận Nhiếp Chính Vương cũng chẳng bận tâm đến cái chết treo cổ ấy.
Bởi vì…
Cố Cảnh Nguyện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đôi mi thanh tú, ánh mắt lãnh đạm ấy lần đầu để lộ một tia giằng xé và đau đớn.
Cuối cùng, y vẫn không bước thêm một bước nào về phía phủ Nhiếp chính.
Dù mang danh nghĩa nghĩa tử của Cố Nguyên Tiến, nhưng đối phương chưa từng thực tâm coi y là con.
Giữa y và Nhiếp chính vương vốn chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Dạo gần đây, Cố Cảnh Nguyện không biết đã trải qua bao nhiêu lần ám sát.
Cũng chính bởi vậy, mới có thể dứt khoát đoạn tuyệt mà chẳng gánh nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!