Lúc Long Hiến Chiêu chạy tới, hắn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Chính mắt thấy Cố Cảnh Nguyện bị người ta đè ngã xuống đất, lại thấy hành động bỉ ổi của Cố Thân Minh, hoàng đế lập tức giận dữ đến phát điên!
Hắn không thể hiểu nổi vì sao Cố Cảnh Nguyện lại ngu ngốc đến thế, nhất quyết phải tự mình đi gặp Cố Thân Minh.
Nhưng dường như... cũng có thể hiểu được.
Chỉ là cái lý do ấy, lại khiến hoàng đế cực kỳ không vừa lòng.
Vị thiên tử trẻ tuổi thất kinh hỏi:
"Chẳng lẽ... khanh đường đường là Lễ Bộ thị lang lại muốn lấy thân nuôi hổ, chỉ để lấy chứng cứ định tội Cố Thân Minh?!"
Long Hiến Chiêu gầm lên, người trong lòng hắn
- Cố Cảnh Nguyện, lúc này không còn động đậy.
Mặc cho hoàng đế càng lúc càng siết chặt vòng tay, đến mức gần như nghẹt thở, Cố Cảnh Nguyện mới khẽ khàng lên tiếng:
"Cố Thân Minh sắp bị đưa rời khỏi kinh thành, thần không muốn thấy hắn tiếp tục tiêu dao pháp ngoại."
Sắc mặt y dần tái nhợt, tiếp tục nói:
"Hắn tuy dâm tà bức ép nam nữ, nhưng làm việc luôn kín đáo, không ai dám đứng ra cáo buộc. Theo luật Đại Nghi triều, không có khổ chủ thì không lập được án..."
"Cho nên khanh liền tự mình làm khổ chủ?! Cố Cảnh Nguyện! Khanh điên rồi sao!"
Tiếng gầm của Long Hiến Chiêu chấn động khắp rừng trúc.
Cố Cảnh Nguyện đáp:
Thần xin lỗi.
Long Hiến Chiêu hít sâu một hơi.
"Luật pháp Đại Nghi mà đến hạng người như hắn cũng không trị nổi, thì giữ nó còn có ích gì?!"
Nói đến đây, giọng Hoàng đế lại lần nữa cao vút:
"Nếu khanh muốn mượn tay trẫm để xử lý Cố Thân Minh, thì vì sao không nói sớm với trẫm một tiếng?!"
Xưa nay hắn chưa từng lớn tiếng với Cố Cảnh Nguyện như thế, nhưng lần này thật sự là nhịn không nổi.
Người Long gia xưa nay nổi danh là tính tình nóng nảy.
"Lỡ như ảnh vệ không phát hiện khanh từng quen biết Lăng Hương, hay lỡ bọn họ không báo việc này cho trẫm, không kịp tới kịp thời... Khanh có từng nghĩ đến hậu quả không?!"
Đối diện với cơn thịnh nộ của thiên tử, Cố Cảnh Nguyện chỉ không ngừng nói lời xin lỗi: Thần xin lỗi.
Long Hiến Chiêu càng giận:
"Trước giờ khanh nhẫn nhịn bao lâu rồi, nay chỉ còn chút thời gian cũng không nhịn nổi sao?!"
Cố Cảnh Nguyện không biện giải, chỉ như thật sự nhận sai, từng tiếng một nói xin lỗi.
Nhưng thái độ nhún nhường của y không làm hoàng đế nguôi giận, cũng không dập tắt được nghi ngờ trong lòng hắn. Hắn chất vấn:
"Vì sao? Là nguyên do gì khiến một người trước nay vẫn trầm ổn tự giữ như khanh lại làm ra chuyện thiếu suy xét như vậy?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!