Chương 30: Hoa trong gương, trăng đáy nước(5)

Dù gì cũng là yến thọ của Thái hậu, Long Hiến Chiêu dù trong lòng tức giận chán ghét đến đâu cũng chỉ đành điểm đến là dừng, không thể thực sự trách phạt Tề Hoài Bá.

Hắn ra lệnh cho người dìu Tề Hoài Bá trở lại chỗ ngồi, lại phất tay bảo hai thiếu niên mỹ mạo kia lui xuống, trực tiếp lướt qua chuyện này mà nói:

"Người kế tiếp, là vị nào?"

Khí thế giận dữ của hoàng đế đến nhanh mà lui cũng chóng, các vị đại thần dù thấy khó hiểu, song chỉ dám đứng xem trò vui. Hai thiếu niên tộc Thiên Âm đã bị đưa đi, chuyện cũng coi như đã kết thúc, lại có một vị công hầu bước lên dâng lễ.

Thiếu niên hoàng đế khí vũ bất phàm, nâng chén rượu uống một hơi, dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, khiến cho những thần tử trung thành dưới điện không khỏi cảm khái trong lòng:

Hoàng thượng những năm này tuy không dễ dàng gì, nhưng rốt cuộc cũng không còn là thiếu niên bị người chèn ép khi xưa nữa.

Chỉ là giữa ngài và Cố đại nhân...

Hoàng đế có tài trí có bản lĩnh, hành sự quyết đoán, có thể phá vỡ quy cũ, dám cùng công hầu thế gia đối đầu. Biết đâu thực sự có thể chỉnh đốn lại phong khí xa hoa trụy lạc trong kinh thành Đại Nghi hiện nay.

Nhưng nếu một hoàng đế như vậy, cuối cùng lại say mê tửu sắc... nam sắc thì...

Tất nhiên, Cố đại nhân thực ra chẳng có gì không tốt.

Ngoài việc thân là nam nhi, y chính trực trầm lặng, chưa từng lạm dụng quyền thế, phẩm hạnh đủ khiến người ta không thể bắt bẻ.

Chỉ tiếc rằng nghĩa phụ của y.....

So với những năm qua, Thừa tướng nhiếp chính quyền khuynh triều dã, nuốt mỡ dân máu dân, thì đám công tử quyền quý trong kinh chẳng đáng là gì.

Chư thần trong lòng lo lắng, lại bắt đầu cân nhắc phẩm cách của Cố đại nhân.

Song Hữu Tể tướng và Hoàng đế hai người hiểu rõ ý đồ của Cố Cảnh Nguyện  thì lại chẳng lấy đó làm điều lạ.

Đặc biệt là Long Hiến Chiêu, hắn biết rõ hiện nay rất nhiều người đều đang hiểu lầm Cố Cảnh Nguyện.

Nhưng cũng không sao.

Chờ ngày sau xử lý xong cái lão hồ ly Cố Nguyên Tiến kia, hắn tự nhiên sẽ rửa sạch thanh danh cho A Nguyện, không chỉ không để y bị miệng đời chê trách, mà còn phải để y lưu danh thanh sử.

Vị công hầu kế tiếp dâng lên một khối ngọc tinh xảo, Long Hiến Chiêu chẳng có mấy hứng thú, mắt cũng không liếc đến ngọc, mà là dõi theo người đang ở rất xa

- Cố Cảnh Nguyện.

Lúc này sắc mặt Cố Cảnh Nguyện đã khôi phục không ít, thậm chí còn đang cùng người bên cạnh cười nói.

Long Hiến Chiêu mỉm cười, lòng cũng theo đó mà vui vẻ hơn nhiều... Hắn sớm biết, chỉ cần lập tức cho hai thiếu niên áo đỏ kia lui đi, tâm tình A Nguyện sẽ lại ổn thỏa.

Yến tàn khi đêm đã muộn.

Long Hiến Chiêu phải đích thân tiễn Thái hậu hồi cung, còn Cố Cảnh Nguyện thì đã sớm nhận được chỉ dụ, sau yến tiệc không được xuất cung, phải về ngự thư phòng đợi hắn.

Y không thể kháng mệnh không tuân.

Từ sau khi bị bệnh, bị đưa vào cung tịnh dưỡng, đã mấy ngày nay y chưa được trở về phủ.

Các quan viên cùng công hầu thế gia tản ra rời cung theo một lối.

Còn đường mà Cố Cảnh Nguyện phải đi để đến ngự thư phòng thì lại là hướng khác.

Trong cung đèn đuốc vẫn sáng rực. Cố Cảnh Nguyện men theo hành lang gấp khúc, vừa đi tới đầu một cây cầu cong thì trông thấy xe lăn của Hạo vương đang dừng dưới cầu, vài cung nhân đứng quanh đó, còn Hạo vương thì đang tựa lan can trên cầu, ngắm cảnh trời đêm.

Cố Cảnh Nguyện thoáng khựng bước, vốn chẳng định quấy rầy, tính rẽ hướng khác mà đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!