"Vật này... thật sự là của Cố đại nhân sao?"
Long Hiến Chiêu nhìn ngọc ban chỉ phỉ thúy phát ra ánh sáng lục trong tay, khẽ cau mày, ngữ khí đầy nghi hoặc.
"... Dựa theo lời mô tả của bệ hạ, cộng thêm đặc điểm của bốn tên cướp đã bị bắt giữ, khả năng rất cao là vậy." Viên quan phía dưới cung kính hồi đáp.
Long Hiến Chiêu nhìn chằm chằm vào món đồ nhỏ trong tay, trầm ngâm không nói.
Bỗng nhiên, hắn nắm chặt chiếc ngọc ban chỉ, rồi đột ngột đứng dậy.
Hồi cung.
Không một ai dám mở miệng hỏi vì sao hoàng thượng vừa mới ra cung đã lập tức muốn quay về. Cũng như chẳng ai dám truy xét lý do thật sự khiến người đột ngột xuất cung.
Huống hồ, sắc mặt của hoàng thượng rõ ràng không tốt ai nấy đều nhìn ra.
Không biết chiếc ngọc ban chỉ kia có lai lịch thế nào, vậy mà chỉ một cái liếc nhìn, đã khiến thánh thượng đột nhiên đại biến sắc mặt.
Mọi người đồng loạt quỳ gối, cung kính tiễn giá.
Trước khi rời đi, Long Hiến Chiêu quay sang phủ doãn kinh thành, lạnh nhạt phân phó:
"Báo với Cố đại nhân, để y trực tiếp vào cung gặp trẫm."
Tuân chỉ. Phủ doãn cung kính đáp lời.
Trên đường hồi cung, Long Hiến Chiêu vẫn ngồi yên trong xe ngựa, ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc ngọc ban chỉ trong tay.
Trong lòng hắn dậy sóng nghi vấn không tài nào lý giải được vì sao bảo vật truyền đời của nhà họ Dương lại xuất hiện trong tay Cố Cảnh Nguyện...
Năm xưa, Dương Tấn tử trận nơi chiến trường phương Bắc. Long Hiến Chiêu từng đích thân cho người điều tra tỉ mỉ, song vẫn không thể tái hiện toàn cảnh cuộc chiến khi ấy.
Điều duy nhất có thể xác định: đó là một trận huyết chiến.
Và Dương Tấn đã không trở lại.
Dẫu là chiến tướng thiện chiến đến đâu, khi đối mặt với muôn vàn binh mã, cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mênh mông.
Trận chiến ấy kéo dài một ngày một đêm, thi thể la liệt khắp chiến trường.
Giữa biển máu và núi xác, rất nhiều thi thể không còn có thể nhận dạng. Vì vậy, người ta thậm chí chẳng thể chắc chắn liệu Dương tướng quân còn sống hay đã tử trận.
Khi ấy, Long Hiến Chiêu còn ở kinh thành, chưa chính thức thân chính, lực bất tòng tâm, chỉ có thể liên tục phái người đi tìm kiếm, nhận dạng...
Tiếc là tin tức truyền về quá chậm.
Hơn nửa tháng sau, Long Hiến Chiêu mới nhận được tin do đích thân Dương Tể tướng tiến cung báo lại: đã tìm thấy thi thể của Dương Tấn. Do một người không rõ danh tính đưa về kinh thành.
Hôm ấy trời đổ mưa.
Thi thể Dương Tấn đã được xử lý kỹ lưỡng sạch sẽ, chỉn chu, không còn một vết máu nào.
Chỉ là gương mặt tái nhợt, tựa như đang say ngủ, không khác biệt gì so với khi còn sống...
Long Hiến Chiêu cố gắng hồi tưởng lại quang cảnh hôm đó..... Hình như khi ấy, trên tay Dương Tấn đã không còn mang chiếc nhẫn đó nữa.
Là người con được Dương Tể tướng yêu thương nhất, cũng là thiếu niên kiệt xuất nổi bật nhất chốn kinh thành bấy giờ, Dương thiếu tướng luôn mang theo ba món bảo vật bên mình:
Thứ nhất là hổ phù
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!