Hôm sau ngay khi hạ triều, Long Hiến Chiêu liền trực tiếp vào cung yết kiến Thái hậu.
Chẳng vòng vo dài dòng, hắn thẳng thắn trình bày ý định: thỉnh Thái hậu đích thân ra mặt, chọn cho Vĩnh Hinh Quận chúa một mối hôn sự xứng đáng.
Thái hậu tay lần chuỗi Phật châu, trầm ngâm nói:
"Ai gia tuy có lòng muốn làm chủ cho Vĩnh Hinh, nhưng e rằng Yến Vương bên kia tất chẳng ưng thuận. Huống hồ Yến Vương ở tận Huệ Châu, tất nhiên muốn Quận chúa luôn kề cận bên mình. Nếu chọn phò mã ở kinh thành..."
Long Hiến Chiêu dõng dạc tiếp lời:
"Vậy thì để phò mã cùng đi Huệ Châu với Yến vương. Trẫm ắt sẽ an bài vẹn toàn."
Thái hậu: ...
Long Hiến Chiêu lại nói:
"Mẫu hậu cứ yên tâm. Vĩnh Hinh tính tình phóng khoáng, khó có thể vừa lòng người thường, ép hôn e rằng chẳng thông. Bởi thế trẫm đã sớm định liệu: chẳng bằng nhân cơ hội gần đây, tổ chức một hội tỷ võ chiêu thân cho Quận chúa."
Thái hậu khẽ nhíu mày: Tỷ võ chiêu thân?
Long Hiến Chiêu cười, hàm răng trắng như ngọc, nụ cười rạng rỡ:
"Phải. Quận chúa từ nhỏ lớn lên nơi quân doanh, vốn là nữ tử hiên ngang anh khí. Trong kinh thành này, tử đệ nhà công hầu giỏi võ không ít, lẽ nào lại chẳng tìm ra kẻ hợp tâm nàng?"
Thái hậu lặng thinh, chỉ có tiếng chuỗi Phật châu va chạm khe khẽ, mùi đàn hương phảng phất trong không khí, từng chút một lan tỏa giữa khoảng yên tĩnh.
Cuối cùng, bà mở lời:
"Hoàng thượng, nói thực cho ai gia nghe, người vội vàng chọn rể cho Quận chúa như vậy, chẳng lẽ là vì... Cố đại nhân?"
Long Hiến Chiêu nghe xong, không đáp coi như ngầm thừa nhận.
Chẳng phải thiên hạ đang đồn đãi Quận chúa và Cố Cảnh Nguyện là một đôi trời sinh?
Vậy thì hắn liền tổ chức một hội chiêu thân thật rầm rộ, càng huyên náo càng tốt.
Còn Quận chúa có chọn được ai vừa ý hay không, hắn chẳng bận tâm.
Qua năm mới, Yến vương ắt hồi Huệ Châu.
Long Hiến Chiêu chưa bao giờ cho rằng nàng có thể lay động được trái tim của Cố Cảnh Nguyện.
Chỉ cần chặn miệng thế gian, để người người thấy rõ: Quận chúa đã tổ chức chiêu thân, còn Cố đại nhân không hề ứng thí, thì...
Cái gọi là thiên tác chi hợp tự khắc tan thành mây khói.
Song Thái hậu rõ ràng không tán đồng.
Bà nghiêm khắc nói:
"Thân là quân vương, ngươi là Thiên tử! Là mẫu mực của thiên hạ, sao có thể hành sự cảm tình như vậy? Còn vì một tên thần tử... Ai gia thực chẳng ngờ nhi tử của ai gia lại si tình đến thế!"
Thái hậu mắng không ngớt.
Long Hiến Chiêu không cãi lời, chỉ lặng im đứng nghe.
Tấm lòng mẫu hậu, thuở trước hắn vẫn không thể thấu triệt. Có khi làm tốt thì bị mắng, làm loạn thì lại được khen.
Về sau, lớn thêm một chút, biết đặt mình vào chỗ người khác, hắn mới hiểu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!