Chương 23: Chén rượu đục kính tiễn đoạn đường xưa(9)

Hôm nay Cố Cảnh Nguyện đích xác có việc phải vào kho nội đình trong cung để tra xét sổ sách, lại căn dặn đôi câu với quản sự.

Việc không nhiều, độ hơn một canh giờ là xong.

Từ sớm đã nghe tin Hoàng thượng gọi Tiểu Hầu gia vào đánh cờ, mà y cũng đã sớm cáo lui nên mới định bụng trực tiếp xuất cung, hồi phủ nghỉ ngơi.

Vừa ra khỏi kho, bước chân theo lối mòn quanh co chưa được bao xa, Cố Cảnh Nguyện liền phát giác có kẻ theo sau. Y tuy thường xuyên ra vào hoàng cung, nhưng phần nhiều chỉ loanh quanh tại ngự thư phòng cùng tẩm điện của Hoàng thượng, những nơi khác, nếu không có thánh chỉ y chưa từng bước chân tới.

Lộ trình từ kho đến cửa cung hôm nay, cũng chẳng giống những lần trước. Mà thính giác của y vốn hơn người, chẳng mấy chốc đã phân biệt rõ có hai luồng bước chân rất nhẹ, vẫn đuổi theo phía sau, không gần không xa, vừa khéo giữ một khoảng cách, cứ thế bám theo cho đến tận ngự hoa viên.

Thế nhưng, dù đã phát giác bị theo dõi, Cố đại nhân vẫn không hề hé lời.

Nơi này là hoàng cung, bên cạnh y còn có mấy tiểu thái giám dẫn đường, thêm vào đó cấm quân thi thoảng lại tuần tra ngang qua, hẳn cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát.

Mãi cho đến khi đi đến hậu hoa viên, mới vô tình chạm mặt với Vĩnh Hinh quận chúa.

"Vi thần tham kiến quận chúa.

"Y dừng chân, hành lễ theo đúng lễ chế. Dù gì, thân phận đối phương tôn quý, y là ngoại thần vẫn nên giữ đúng quy củ. Thế nhưng Vĩnh Hinh quận chúa đã chờ sẵn từ trước, vừa nghe tiếng y cất lên, liền quay đầu nhìn lại, rồi vội vàng chạy tới như gió lướt qua."Cảnh Nguyện ca ca, mau đứng lên đi!

"Quận chúa vẫn vận y phục lụa đỏ rực rỡ, màu sắc chẳng khác mấy so với sắc phục thường ngày của Cố Cảnh Nguyện. Chỉ là, Cố Cảnh Nguyện khoác y phục đỏ thì tuyệt mỹ lẫn bi ai, còn nàng mặc lại rực rỡ như một bó lửa giữa tiết xuân, ấm áp mà sáng bừng, như ánh dương đầu đông khiến người không nỡ rời mắt. Cố Cảnh Nguyện theo lời đứng dậy."Đêm đã khuya, quận chúa cớ sao còn chưa hồi cung nghỉ ngơi?"

"Dĩ nhiên là đợi huynh rồi!" Vĩnh Hinh đáp lời nhanh như chớp, gương mặt non nớt thoắt nở nụ cười rạng rỡ. Nàng không kìm được mà hỏi:

"Cảnh Nguyện ca ca, đã lâu huynh không hồi âm thư cho muội... Huynh có nhận được thư muội gửi không?"

Mày liễu mắt sáng, dung nhan vẫn còn mang nét non nớt, nhưng khi đối diện với Cố Cảnh Nguyện, gò má nàng đã nhuộm một lớp ửng hồng, ánh mắt long lanh lấp lánh nước, hệt như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ yên ả.

Ánh mắt ấy mang theo khát khao, lại giấu giếm lo sợ. Nàng vừa hy vọng thư mình đã đến tay chàng, lại vừa mong y chưa từng thấy , như vậy bao lần không hồi đáp có thể lấy cớ là không hay biết chứ chẳng phải là cố tình tránh né.

Tuy rằng, trong thâm tâm nàng đã mơ hồ đoán được hết thảy.

Dẫu sao, một năm trở lại đây đủ loại lời đồn trong kinh thành sớm đã truyền đến tận Huệ Châu, nàng nào còn mộng tưởng bao nhiêu...

Cố Cảnh Nguyện không trả lời ngay, mà trước tiên ra hiệu cho đám người hầu lui xuống.

Y là ngoại thần, trong cung vốn không tiện đi lại một mình, bên cạnh tất có kẻ theo hầu. Nhưng nơi hậu cung này, vốn chẳng có ai khác, hơn nữa y lại là người được Hoàng thượng cho phép tự do ra vào cung thất, nên khi y mở miệng, đám tiểu thái giám cũng không dám trái lệnh, lặng lẽ lùi ra xa.

Về phần Vĩnh Hinh quận chúa, nàng cũng có mấy nha hoàn theo sau, nhưng để có thể cùng Cố Cảnh Nguyện trò chuyện riêng tư, nàng từ sớm đã sai người đợi ở xa.

Chẳng mấy chốc, nơi đại viện rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Lúc này, Cố Cảnh Nguyện mới hạ giọng, chậm rãi nói: "Quận chúa, từ nay xin chớ gửi thư cho vi thần nữa."

"Cảnh Nguyện ca ca..."

Ngay khoảnh khắc y bảo người lui xuống, Vĩnh Hinh đã biết y sẽ nói gì.

Nàng sớm đã đoán được mình sẽ bị từ chối. Nhưng lại không ngờ được, y lại cự tuyệt nàng một cách thẳng thắn đến vậy.

Vĩnh Hinh ngẩng khuôn mặt non nớt, nước mắt như muốn tràn khỏi khóe mi, lặng lẽ nhìn người thiếu niên trước mặt, trong mắt là tiếc nuối lẫn đau lòng chẳng giấu được.

Cố đại nhân tuy dáng dấp không cao lớn bằng Hoàng thượng, nhưng cũng không hề thấp bé.

Y vẫn giữ nguyên tư thế hơi khom người, cúi đầu nhìn về phía quận chúa, lễ độ khiêm cung, thần sắc lại nghiêm cẩn, lời nói rõ ràng rành rọt: "Quận chúa thân phận cao quý, tính tình lại cao nhã độc lập, sớm muộn tất sẽ gặp được người thực sự xứng đôi vừa lứa."

Quận chúa: "......"

Cố Cảnh Nguyện tiếp lời: "Lần sau xin đừng gọi vi thần như thế nữa, e rằng sẽ mang đến điều tiếng không hay cho người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!