Chương 22: Chén rượu đục kính tiễn đoạn đường xưa (8)

Hoàng thượng vừa mở miệng nói xong, Cố Cảnh Nguyện liền cả kinh.

Bệ hạ?

Đôi mắt hoa đào mở to tròn xoe, ánh nhìn chứa đầy kinh ngạc cùng do dự.

Long Hiến Chiêu vô cùng hài lòng khi nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt kia, bàn tay to lớn vu. ốt ve vòng eo Cố Cảnh Nguyện:

"Sao lại ngạc nhiên đến thế? A Nguyện... Khanh nên biết, trẫm lúc nào cũng nghĩ đến khanh."

Những lần trước chỉ cần Trình Âm Chước có chút động tĩnh gì, Cố Cảnh Nguyện cũng liền gặp chuyện chẳng lành, ít nhất cũng sẽ bị lạnh nhạt hay mỉa mai vài câu.

Điểm này, Long Hiến Chiêu hiểu rõ.

Dù thế nào đi nữa, hắn chưa từng xem Cố Cảnh Nguyện là thế thân, lại càng không thích người khác mang hai người ra so sánh.

Mà muốn chặn miệng thiên hạ, cách duy nhất

chính là đợi đến khi Cố Nguyên Tiến bị giải quyết xong, A Nguyện không còn phải quay về phủ Nhiếp Chính Vương chịu uất ức nữa, thì hắn sẽ đường hoàng để người ấy ở bên cạnh mình, cho một danh phận chính đáng.

Thần hiểu.

Cố Cảnh Nguyện đáp.

Lúc nói lời này, y cúi mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của hắn.

Giọng nói của y rất nhỏ:

"Nhưng thần cũng đã từng nói rồi... mọi điều thần làm, đều là tự nguyện. Về phần của thần... bệ hạ không cần để tâm."

Cảnh Nguyện cúi đầu như vậy, vết sẹo nơi xương mày càng trở nên rõ ràng, hiển hiện thẳng vào mắt Long Hiến Chiêu.

Thiếu niên hoàng đế không khỏi khẽ thở dài.

Năm đó A Khải vì hắn mà đỡ một đao, để lại sẹo nơi chân mày, từ ấy vết sẹo ấy cũng khắc sâu trong lòng hắn. Những gì hắn nợ A Khải, đời này không thể trả.

Cũng giống như món nợ hắn đang mang với Cố Cảnh Nguyện, đời này khó lòng đáp đền.

Bàn tay hắn theo bản năng lại chạm đến vết sẹo ấy, vẫn kiên quyết nói:

"A Nguyện đã tự nguyện, trẫm cũng vậy."

Thu lại nỗi xúc động, thiếu đế khẽ cười tự giễu, cảm thấy bản thân dường như đang nghĩ hơi xa. Cánh tay đang ôm chặt lấy Cố Cảnh Nguyện bỗng siết lại, có phần thô bạo mà kéo người kia vào lòng, Long Hiến Chiêu bật cười ha hả.

"Tóm lại sau khi mọi việc xong xuôi, A Nguyện muốn gì, trẫm đều đáp ứng."

Cố Cảnh Nguyện nửa nằm trong lòng hắn, không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt hoa đào vốn đã đa tình, nay càng ngập tràn một hồ nước xuân, trong veo lấp lánh những khát khao.

Ánh mắt ấy hoàn toàn khác biệt với khi y còn nghiêm túc lạnh nhạt, ánh mắt ấy khiến người ta không thể không nhớ đến Cố đại nhân trên giường khi ấy...

Long Hiến Chiêu không chịu nổi y như vậy nhất.

Nhưng vì đang bàn chuyện nghiêm túc với Cố Cảnh Nguyện, đế vương Vũ Văn Đế đành kiên nhẫn nói tiếp:

"Thật đấy, ngoài chức hoàng hậu... nếu khanh muốn làm hoàng hậu, trẫm cũng không ngại sửa lại tổ chế..."

Hắn chưa kịp nói hết đã nghẹn lời.

Đôi mắt sâu hun hút nhìn Cảnh Nguyện, tay khẽ đỡ người dậy một chút:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!