Chương 20: Chén rượu đục kính tiễn đoạn đường xưa(6)

Dương Lâm sở dĩ nhắc tới đại ca của mình, kỳ thực chẳng phải để cùng Hoàng thượng tìm điểm chung trong câu chuyện.

Hắn chỉ hy vọng Hoàng thượng nể mặt huynh trưởng của hắn mà đừng đối xử nghiêm khắc với hắn như vậy nữa. 

Giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội, tất nhiên phải nhắc đến, lại không ngờ lần này Hoàng thượng chưa kịp mở miệng, kẻ bấy lâu trầm mặc là Cố Cảnh Nguyện lại cất tiếng:

"Còn nơi nào khác không?" 

Ánh mắt như nước cắt đôi, mi mục như họa, khóe môi Cố Cảnh Nguyện khẽ cong nhẹ, dung mạo tuấn mỹ đượm vẻ nho nhã thư sinh, giọng nói bình thản như hỏi một điều thường tình, không chút gợn sóng... 

Thế nhưng chẳng rõ vì sao, Dương Lâm khi đối diện ánh nhìn ấy lại như thấy trong mắt y ánh lên một tia khẩn cầu..... Chẳng lẽ là ảo giác ư? Dương Lâm không sao hiểu nổi vì sao mình lại có cảm giác ấy, nghi hoặc hỏi:

"Cảnh Nguyện không muốn đi sao? Ấy trước kia ta nhắc mấy lần huynh cũng chẳng đi, chẳng phải huynh thích ăn cay sao?" 

Hàng mi dài của Cố Cảnh Nguyện khẽ run lên, ánh mắt cũng bắt đầu dao động. Y vội cúi đầu che giấu cảm xúc, không nói lời nào.

Bàn tay dưới bàn siết chặt thành quyền, môi dưới bị y cắn mạnh, hồi lâu vẫn chưa thốt nên lời. 

Lúc này, Trác Dương Thanh phe phẩy quạt xếp cười nói:

"Đồ cay ấy à... chỉ sợ Hoàng... Hoàng công tử không ăn được?" A? Vậy sao? Dương Lâm thất thanh.

Hắn đương nhiên chẳng biết khẩu vị của Hoàng thượng, nghe vậy lập tức tròn xoe mắt, vẻ mặt hoảng hốt..... Hoàng thượng không ăn được cay mà hắn lại đề cử chốn đó, chẳng khác gì tự tìm đường chết! 

Chẳng ngờ Cố Cảnh Nguyện như được khai thông, buông nhẹ môi bị cắn, khẽ gật đầu: Quả đúng như vậy. Do lực cắn lúc trước không nhẹ, môi dưới y vẫn còn in hằn vết nhạt màu.

Sắc mặt Cố Cảnh Nguyện đã khôi phục vẻ thản nhiên:

"Hoàng công tử khẩu vị thanh đạm, chi bằng chọn nơi khác." 

Dương Lâm giờ phút này đã hoàn toàn cuống lên, hắn cũng thấy rõ Cố Cảnh Nguyện như thở phào nhẹ nhõm, song chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vàng phân trần:

"Ta... ta thật không biết... Hoàng, Hoàng công tử ngài chớ trách." 

Long Hiến Chiêu phất tay:

"Chuyện nhỏ, không đáng để tâm." Khi nói câu này, ánh mắt hắn quét qua Cố Cảnh Nguyện. Ban đầu cũng không hiểu tại sao A Nguyện lại phản ứng dữ dội vì một chuyện cỏn con như vậy.

Cho nên vừa rồi hắn chỉ im lặng, nhưng khi nghe lời sau của Cố Cảnh Nguyện, cảm giác kỳ lạ kia lập tức tiêu tan.

Bình thường mình vốn không ăn cay nhiều, song cũng không đến mức ghét bỏ hay không thể ăn.

Vì vậy khi Dương Lâm đề xuất đi tửu lâu kia, hắn cũng không nghĩ đến chuyện từ chối.

Không ngờ A Nguyện lại để tâm tới khẩu vị của mình đến vậy. Cũng khó trách y phản ứng như thế.

Được người khác để tâm từng điều nhỏ nhặt, ai lại không cảm động?

Huống chi người ấy lại là vị Cố đại nhân, văn tinh của Đại Nghi quốc, phong hoa tuyệt đại.

Điều này, cho dù là chân long thiên tử cũng chẳng thể thoát khỏi trần tình.

Ngay cả chút bất mãn khi uống trà lúc trước cũng tiêu tan, Hoàng thượng tâm tình khoan khoái, nói:

"Nếu các ngươi muốn ăn thì cứ đi, không cần lo lắng đến ta."

Trác Dương Thanh không biết ẩn ý bên trong, bản thân lại cũng hứng thú với tửu lâu kia, thấy Hoàng thượng không phản đối, bèn hỏi Dương Lâm:

"Ngươi nói là Ngọc Lâm Lâu? Nơi ấy làm đồ Tứ Xuyên đúng là có tiếng, chi bằng tới đó đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!