Chương 2: Vết sẹo trên lông mày là vết sẹo trong tim(2)

Trận tuyết đầu tiên năm nay rơi suốt một đêm.

Long Hiến Chiêu nhớ đến lần đầu hắn gặp Cố Cảnh Nguyện, cũng là ngày tuyết lớn vừa dứt, gió lạnh vừa nổi.

Hôm ấy, Cố Cảnh Nguyện đứng trước một gốc mai vàng đang nở rộ, áo choàng trắng tinh vây lấy y phục đỏ như lửa bên trong.

Chiếc thắt lưng buộc chặt nơi eo, tôn lên dáng người mảnh khảnh thẳng tắp. Cố Cảnh Nguyện lưng thẳng như tùng, khí cốt như sắt, không hề thua kém nhành mai ngạo tuyết phía sau. Mà vẻ diễm lệ của y so với đóa hoa rực rỡ kia lại càng khiến người mê mẩn.

Cố Cảnh Nguyện là nghĩa tử của Nhiếp Chính Vương.

Gọi là nghĩa tử, thực ra chỉ là môn khách đắc lực được coi trọng.

Cùng họ Cố, tiện thể nhận làm con nuôi.

Cố Cảnh Nguyện chẳng những có tài học kinh thế, mà còn sở hữu diện mạo tuyệt luân.

Nhiếp Chính Vương vốn là kẻ gian hùng lão luyện, sớm đã nhìn ra ưu thế ấy của y, đem y tiến cung vào đúng dịp thọ yến Thái hậu.

Những năm gần đây, quyền triều rơi vào tay Nhiếp Chính, Long Hiến Chiêu đã sớm cùng hắn trở mặt.

Vốn dĩ nên

"ghét nhà chán cả chó", càng không nên để ý đến môn khách phủ Nhiếp Chính.

Huống chi đối phương còn cố tình đưa một thiếu niên tuấn mỹ như thế vào mắt hắn, ý đồ rõ ràng kẻ ngu cũng nhìn ra.

Vậy mà hôm ấy, Long Hiến Chiêu lại không thể dời mắt khỏi người kia.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, liền khắc vào tâm khảm, chẳng thể nào xóa nhòa.

Bởi vì… quá giống.

Giống đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cố Cảnh Nguyện mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc nổi, thế mà sau khi chuyện qua rồi, y vẫn nhất quyết muốn tắm.

Y xưa nay có chút cố chấp với sạch sẽ, Long Hiến Chiêu biết điều đó, cũng chiều theo, sai người chuẩn bị nước nóng thêm lần nữa.

Trong điện sưởi địa long, khí ấm tràn khắp, thân thể ướt át của Cố Cảnh Nguyện không thấy lạnh, chỉ thấy… mỏi mệt.

Khi đang tắm, y liền thiếp đi.

Trong làn mông lung của nước nóng, hương long diên quen thuộc quanh quẩn nơi đầu mũi, y biết là hoàng đế đã đến nhẹ nhàng bế y ra khỏi bồn lau khô đặt y lên long sàng.

Cố Cảnh Nguyện cuộn mình trong lớp chăn mềm mại như tơ, cuối cùng cũng được một giấc ngủ an yên.

Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng.

Long Hiến Chiêu đã dậy từ sớm, đang ngồi bên giường đọc tấu chương.

Tối qua hoang đường trong ngự thư phòng, bây giờ lại thấy tiện hơn cho việc lâm triều.

Cố Cảnh Nguyện nằm yên bất động, chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt nghiêng của hoàng đế.

Gương mặt kia mang nét khôi ngô hiếm thấy từng đường nét đều như tạc, ánh mắt sâu thẳm như sao trời, long mi phượng mục, uy nghi bất phàm.

Dẫu là người trần thế, cũng khó có ai sánh bằng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!