Hôm sau, Long Hiến Chiêu hạ triều sớm, theo lệ thường đến thỉnh an Thái hậu.
Theo quy củ, việc thỉnh an Thái hậu vốn nên sáng chiều hai buổi không thể thiếu, ít ra cũng phải đến vấn an mỗi ngày.
Nhưng Thái hậu tự xưng ngày đêm chuyên tâm lễ Phật, từ khi Long Hiến Chiêu mười ba tuổi được đón trở lại hoàng cung đến nay, số lần gặp mặt Thái hậu mỗi tuần cũng chẳng vượt quá ba lượt.
Nhiều năm trôi qua, từ một tiểu hoàng đế tay trắng, Long Hiến Chiêu đã trở thành thiếu niên thiên tử đầy khí khái. Việc ba ngày hai lượt đến vấn an Thái hậu, với hắn đã sớm thành thói quen.
Còn mỗi lần gặp mặt, mẫu tử nói gì, chẳng ngoài chuyện hậu cung.
"Ai gia mấy ngày trước nghe nói, tiểu công tử của Tả thừa tướng vừa tròn mười sáu, chưa thú thê, cũng chưa từng nạp thiếp hay lập phòng. Đứa nhỏ ấy diện mạo đoan chính, hoàng thượng nếu..."
Thái hậu tay lần chuỗi Phật châu, dung nghi đoan trang nghiêm cẩn, không ngờ vừa mở miệng đã là lời mai mối.
Việc này Long Hiến Chiêu cũng quen rồi.
Hắn khẽ cười nhạt:
"Tả thừa tướng là trọng thần của triều đình, công tử nhà người ấy trẫm nào dám tiêu thụ nổi phúc phần ấy?"
Thái hậu cũng chẳng lấy làm lạ, lại tiếp lời:
"Vậy hoàng thượng có thể cân nhắc tiểu công tử phủ An vương..."
"Tiểu công tử phủ An vương?"
Long Hiến Chiêu nhíu mày,
"Người ấy đã có hai phòng rồi, vốn không thích nam sắc, cần gì phải ép người trái ý?"
Nói đến đây, hắn đã chẳng còn vẻ cười cợt nữa, dứt khoát:
"Không phiền mẫu hậu phải bận tâm, trẫm thực sự chẳng cần đến những chuyện đó."
"Nhưng hoàng thượng lại thường lưu cố đại nhân lại trong cung qua đêm..."
Thái hậu nhướng mắt nhìn hắn:
"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải mất mặt triều đình Đại Nghi sao?"
Nghe đến đây, Long Hiến Chiêu đã không còn kiên nhẫn.
Hắn vẫn lặp lại lời thoái thác xưa nay vẫn dùng:
"Trẫm chỉ cảm thấy... gương mặt của Cố đại nhân thuận mắt mà thôi. Mẫu hậu cứ chuyên tâm niệm Phật, những việc nhỏ nhặt này không cần phí tâm nữa."
Thái hậu vốn không dễ đối phó, xưa nay bà là mẫu thân nghiêm khắc, nghe vậy liền lạnh mặt, đuôi mắt xếch lên, ánh nhìn sắc tựa lưỡi dao.
"Hoàng thượng, đây là thái độ của người khi đối thoại cùng ai gia sao?!"
Cố Cảnh Nguyện vừa xử lý xong chính vụ, trở lại nội cung, người vừa bước vào sân, liền nghe trong ngự thư phòng vọng ra một tiếng loảng xoảng của thanh âm đồ sứ vỡ tan.
Bước chân y khựng lại một khắc, sau đó vẫn bình tĩnh tiến vào trong.
Chỉ thấy nước trà tràn đầy trên mặt đất, mảnh vụn ly tách vương vãi khắp nơi, Long Hiến Chiêu đứng đó, hai tay chắp sau lưng, thần sắc lạnh lẽo.
Hoàng thượng?
Y cất giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!