Chương 16: Chén rượu đục kính tiễn đoạn đường xưa(2)

Chuyện được Long Hiến Chiêu âm thầm sắp đặt, rất nhanh liền có trật tự mà tiến hành.

Tiểu hầu gia quả thật không khiến Hoàng Thượng thất vọng, mọi việc tiến triển thuận lợi đến lạ thường.

Chưa đến một ngày, đã đoạt lại được địa khế điền khế của nhà vị cử nhân kia, lại còn y theo lời dặn của Long Hiến Chiêu mà cố ý làm lớn chuyện.

Chiếm đất vốn là án lớn kinh động lòng người, dễ dàng khơi dậy phẫn nộ của dân chúng. Huống hồ tranh chấp lại xảy ra ở vùng ngoại thành Kinh đô, ngay dưới chân thiên tử, mà người đứng ra lại là tiểu hầu gia tôn quý, chẳng ai dám động đến, muốn ém chuyện cũng không ém được.

Bởi vậy chuyện này rất nhanh đã vượt khỏi tầm kiểm soát, không chỉ người người đều biết có đám công tử bột trong Kinh thành hành vi bỉ ổi, lạm dụng quyền thế, cấu kết quan phủ cướp đoạt ruộng đất, mà việc này cũng được truyền đến tai Hoàng Thượng.

Cửu ngũ chí tôn giận dữ, lập tức ra lệnh bắt cháu trai của Từ Chí là Từ Hoằng Thăng tống giam vào thiên lao, đồng thời tra xét hàng loạt quan viên liên quan, khiến triều đình một phen chấn động!

Liên tiếp mấy ngày, triều chính đều là một trận gió tanh mưa máu. Hoàng Thượng thừa thế xông lên, quả thật đã chặt đứt không ít tai mắt của Cố Nguyên Tiến tại Kinh thành.

Từ Chí cũng bị liên lụy vì hàng loạt hành vi ngang ngược của cháu mình, đang bị cách chức điều tra.

Cố Nguyên Tiến lần nữa mất đi một viên mãnh tướng, mấy ngày nay trong triều đình đều tranh cãi không dứt xem ai sẽ đảm nhiệm vị trí thống lĩnh Cấm Vệ.

Tranh cãi rồi lại tranh cãi, cuối cùng vẫn là định xuống, phong cho cựu phó thống lĩnh Cấm Vệ, Hoắc Lâm Bình, đảm nhận chức vị ấy.

Trong thư phòng của Cố Nguyên Tiến, vị Nhiếp Chính Vương kia đang nóng nảy đi qua đi lại.

Bất chợt, lão bước đến trước mặt Cố Cảnh Nguyện, ánh mắt áp chế, ngữ khí sắc bén:

"Tiểu hầu gia sao lại dây dưa với tên nhóc nhà họ Dương kia? Sao lại đột nhiên ra mặt vì chuyện này?!"

Hôm đó Trác Dương Thanh đích thân mang theo hơn hai mươi hộ vệ, lại gọi thêm không ít hào tộc cùng sĩ phu địa phương, trực tiếp tới nhà vị cử nhân kia, tra xét hỏi han khắp láng giềng, thu thập chứng cứ.

Cố Thân Minh và cháu Từ Chí vừa nghe tin chạy tới, đã bị đám hộ vệ kia ngăn lại tại chỗ, đôi bên xô xát, còn kéo cả người trong quan phủ tới, sự việc nhanh chóng ầm ĩ đến mức toàn Kinh thành đều biết.

Sự việc trùng hợp đến như vậy, lại rõ ràng có chuẩn bị, nói không có người âm thầm chỉ đạo phía sau, là điều không ai tin nổi.

Gần đây thế lực lần lượt bị chặt đứt, Cố Nguyên Tiến đâu phải kẻ ngu. Rất nhanh liền đoán được chủ mưu sau lưng là Hoàng Thượng.

Nhưng điều lão càng muốn biết là:

Cố Cảnh Nguyện trong cả chuỗi sự việc này, rốt cuộc đóng vai trò gì?

Cố Cảnh Nguyện thần sắc như thường, bình tĩnh ứng đối, nói ra lời đã sớm chuẩn bị:

"Tiểu hầu gia cùng Dương nhị công tử đều yêu thích nghe kể thư, thưởng trà, nghe nói là nhờ trà lâu mà quen biết nhau."

Cố Nguyên Tiến nhìn y chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo đầy nghi ngờ.

Dẫu thân phụ Trác Dương Thanh là Quảng Bình Vương nắm trong tay trăm vạn binh mã, nhưng tiểu hầu gia ở trong Kinh thành, chỗ dựa duy nhất chính là tiểu Hoàng Đế.

Ngay cả khi hắn có giao hảo với Dương nhị công tử, muốn ra mặt giúp đỡ, thì chuyện này Hoàng Thượng tất sẽ phải tham dự.

Huống chi nhà họ Dương hiện tại rõ ràng là đứng về phía tiểu Hoàng Đế!

Một kế hoạch chu toàn như thế, Cố Nguyên Tiến không tin nổi lại là từ một tiểu hầu gia trước nay chẳng lo chính sự bày ra.....

"Nói như vậy, A Nguyện không hề biết trước chuyện này?"—Giọng điệu của Cố Nguyên Tiến trầm thấp, ánh mắt sắc như dao.

Cố Cảnh Nguyện không chút chần chừ, quả quyết đáp:

"Hài nhi quả thật không hay biết."

"Vậy mới nói, thủ đoạn của Hoàng Thượng quả thực lợi hại, đến cả A Nguyện cũng bị lừa gạt." Cố Nguyên Tiến lạnh nhạt thốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!