Chương 15: Chén rượu đục kính tiễn đoạn đường xưa (1)

Những người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng đều phát hiện, từ sau khi cưỡi ngựa trở về lần đó, quan hệ giữa Hoàng thượng và Cố đại nhân liền trở nên hòa hoãn.

Thậm chí có thể nói là lại thân thiết như xưa.

Cũng giống như chẳng ai biết vì sao chỉ vì một lần cưỡi ngựa mà Cố đại nhân khiến Hoàng thượng nổi giận, thì nay lại chỉ một lần cưỡi ngựa nữa, mọi chuyện lại hóa êm đềm.

Tóm lại, Hoàng thượng tâm tình vui vẻ, người trong cung cũng đều mừng rỡ theo.

Hoàng thượng và Cố đại nhân lại sống những ngày hòa thuận "cầm sắt hòa minh

", bọn họ cũng chỉ cần an phận hầu hạ một bên là được. Về phần Cố Cảnh Nguyện vì sao đột nhiên đề nghị học cưỡi ngựa bắn tên, sau này Long Hiến Chiêu từng hỏi hai lần, Cố Cảnh Nguyện đều chỉ nói là nổi hứng bất chợt, chẳng có lý do gì đặc biệt. Mãi đến sau này, khi đã hồi cung một thời gian, Long Hiến Chiêu mới tình cờ nghe được, hóa ra là có kẻ sau lưng gièm pha, nói rằng Cố đại nhân không chịu cưỡi ngựa là không biết điều, không chịu học theo"bạch nguyệt quang" để làm vui lòng Hoàng thượng…

Ban đầu, lời này là vô tình nghe được từ miệng cung nhân, Long Hiến Chiêu xưa nay ghét nhất loại người lắm mồm gièm pha, lập tức nổi giận lôi đình, ra lệnh tra xét, quyết truy cho ra kẻ đã buông lời độc địa kia.

Chỉ tiếc là điều tra kỹ càng vẫn chẳng tìm ra nguồn cơn, trong cung người đông miệng tạp, thật sự khó mà truy cứu tận gốc.

Long Hiến Chiêu đành phải phạt hết những kẻ đã truyền lời, bởi vì kẻ nhiều chuyện thật sự không ít, sự việc ầm ĩ đến mức dù Cố đại nhân đích thân ra mặt khuyên can cũng chẳng ích gì.

Danh "bạo quân

"lại một lần nữa có xu hướng rơi xuống đầu hắn. Nhưng Long Hiến Chiêu đã hạ quyết tâm, liền không còn để tâm đến những điều ấy nữa. Trong phòng của Cố Cảnh Nguyện, Dương Lâm vốn thân quen vừa uống trà vừa nhấm nháp hạt dưa. Lúc miệng rảnh rỗi, hắn còn có thể hả hê kể vài chuyện thị phi:"Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng dọa người trong cung sợ chết khiếp, ai nấy đều lo sợ từng lời mình từng nói xấu bị người khác nghe được."

Tay đặt bên mép tách trà, Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng nắm lấy để sưởi ấm, bình thản nói:

"Hoàng thượng tuy là hoàng tử cao quý, nhưng từ nhỏ đã cô độc không ai nương tựa, long đong lận đận. Người trải qua như vậy thường dễ nổi nóng, cũng vì thế mà ghét ác như cừu, hơn hẳn người thường."

"Ta thấy như vậy lại tốt." Dương Lâm nói: "Giờ thì hay rồi, sau này chẳng ai dám nói xấu đại nhân huynh nữa… điểm này Hoàng thượng làm cũng xem như là khá tốt.

"Cố Cảnh Nguyện chỉ cười không nói. Nụ cười rất nhạt, dường như không hề để tâm đến chuyện như vậy. Nếu có nghĩ, thì trong đầu cũng chỉ là: Hoàng thượng đã trưởng thành, có thể trấn áp cung nhân, là điều tốt. Nhưng nếu quá tàn bạo thì cũng không nên. Xưa nay, triều đại nào bị bạo quân thống trị, có triều nào thái bình thịnh trị đâu..."Cảnh Nguyện?

"Bên cạnh Cố Cảnh Nguyện, đột nhiên vang lên tiếng gọi của Dương Lâm. Y vội hoàn hồn quay lại nhìn, chỉ thấy nhị công tử làm nũng trách móc:"Sao huynh lại thất thần nữa rồi? Ắt hẳn là do bổn công tử quá thiếu mị lực."

"Làm gì có chuyện thiếu mị lực."

Cố Cảnh Nguyện cười: "Nhị công tử là quá mức phong hoa tuyệt đại, khiến người nhìn cũng phải chói mắt, ta nào dám nhìn thẳng."

"... Thôi đi, nói chuyện nghiêm túc." Nhị công tử bị trêu đến bật cười, sau đó lại có chút ngượng ngùng, "Ta chỉ tò mò… Hoàng thượng đối xử với huynh như vậy… chẳng phải là có tình ý sao?"

"Không đâu.

"Cố Cảnh Nguyện lập tức lắc đầu, vô cùng dứt khoát. Dứt khoát đến mức khiến Dương nhị công tử nghẹn lời. Trời đông giá lạnh cũng chẳng cần trừ sâu, trong phòng Cố Cảnh Nguyện mang theo một luồng khí thanh khiết dịu dàng, không hề đốt hương. Khối ngọc hương trước kia cũng đã cất đi, rõ ràng chưa từng dùng đến. Dương Lâm lại không nhịn được hỏi:"Vậy… huynh đối với Hoàng thượng… Hoàng thượng ấy, người thì phong thần tuấn lãng, lại một lòng bảo vệ huynh… huynh thật sự không có chút cảm tình nào sao?"

"Không.

"Cố Cảnh Nguyện vẫn lắc đầu. Ánh mắt vô thức liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay Dương Lâm, mọi cảm xúc đều bị chôn sâu. Giữa y và Long Hiến Chiêu, nếu có giao tình, thì cũng chỉ là vì xã tắc giang sơn mà thôi. Nếu thật có chút tình ý, thì cũng chỉ là quân thần. Hôm sau, Cố Cảnh Nguyện như thường lệ nhập cung theo hầu. Ngoài việc ở bên cạnh Hoàng thượng như mọi ngày, y còn mang theo một việc trình lên Long Hiến Chiêu."Dương nhị công tử hôm qua đến tìm thần, nói rằng có một bằng hữu gặp chuyện rắc rối trong nhà. Thần nghe xong cũng không rõ phải xử lý thế nào, liền nghĩ nên trình việc này lên Hoàng thượng, mong Người chỉ giáo."

"Ồ? Trên đời này còn có chuyện mà A Nguyện không có chủ ý sao?" Long Hiến Chiêu nghe vậy liền hứng thú, đặt bút chu sa trong tay xuống, vẫy gọi Cố Cảnh Nguyện: "Lại đây.

"Cố Cảnh Nguyện thuận theo ngồi xuống bên cạnh, đem chuyện chính mà hôm qua Dương Lâm tìm mình nói ra. Thì ra là một vị đồng môn của Dương Lâm, gia cảnh vốn nghèo túng, chỉ có vài mẫu ruộng tốt gần huyện Vân, ngoại thành kinh sư để sinh sống, vậy mà gần đây lại bị người ngang nhiên chiếm đoạt."Chiếm ruộng?"

Long Hiến Chiêu nghe xong liền nhíu mày, "Trong hoàng thành, ngay dưới chân thiên tử, lại có người dám làm chuyện càn rỡ như thế?"

Cố Cảnh Nguyện nói: "Nghe đâu có kẻ muốn mua đất với giá rẻ, định xây sơn trang tránh nóng. Khổ chủ không chịu bán, hắn liền thông đồng với quan phủ sửa đổi văn thư, ngang nhiên đem đất quy làm của mình."

Người bạn đồng môn ấy từng cùng Dương Lâm học chung tư thục thuở nhỏ, tổ phụ từng làm quan trong triều, song đến đời phụ thân thì gia cảnh suy bại, hiện chỉ còn mấy mẫu ruộng là kế sinh nhai.

Mà người ấy cũng chỉ là một cử nhân, trong chốn kinh kỳ toàn là quyền quý, y đâu có tiếng nói. Kẻ cướp đất chính là dựa vào đó, biết y không có thế lực, nên mới dám làm liều.

Bất đắc dĩ, y mới tìm đến Dương Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!