Trong cơn mưa lớn như trút, Cố Cảnh Nguyện tựa hồ cỏ bồng lềnh bềnh trên mặt nước, thân thể nhẹ tựa hồng mao, tùy người khuynh đảo.
Có lúc y cũng khẽ giãy giụa.
Nhưng chính cái phản kháng mơ hồ ấy lại khiến người kia khơi dậy d. ục v. ọng chinh phục sâu thẳm trong tim, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, khiến cả hai càng thêm nhập tâm vào trận cuồng phong triền miên ấy.
Những lúc như thế, Long Hiến Chiêu luôn ưa đùa giỡn với y.
Hôm nay lại uống say, đầu óc có phần mê loạn, nên lời lẽ cũng buông tuồng không kiêng dè.
Cố Cảnh Nguyện dẫu lý trí vẫn còn sót lại chút ít, nghe thấy những lời lẽ dơ bẩn buông ra mặt cũng đã đỏ như máu.
Thế nhưng thân thể lại như chẳng chịu nghe theo, không những cam chịu mà còn vô thức nghênh đón, thậm chí còn khẽ khàng phối hợp.
Gương mặt vương đầy sắc xuân, vết sẹo hồng giữa hàng mày như hoa đào thắm, ánh mắt sớm đã ngập sương, long lanh ướt át. Đến cuối cùng, y chỉ đành quay mặt đi nơi khác.
Khoé mắt còn vương lệ, nơi đáy lòng mơ hồ cảm thấy từng cơn sóng dữ sắp sửa ập tới, Cố Cảnh Nguyện chỉ có thể lặng thinh gánh lấy tất cả.
Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, y cảm thấy có ai đó chạm vào vết sẹo trên lông mày mình.
Vào lúc sóng biển gào thét trong lòng, y nghe thấy lời nói mơ hồ của Long Hiến Chiêu:
"A Khởi, đi cưỡi ngựa đi cùng ta đi."
…
Giọng nói mơ hồ và trầm thấp, mùi rượu nồng nặc bốc ra từ mũi của hoàng đế.
Cố Cảnh Nguyện đột nhiên mở to mắt.
Màn che che phủ bầu trời, ánh nến và đèn lồng đỏ trong tẩm thất khiến mọi thứ trở nên ấm áp và mơ hồ.
Người lúc trước khống chế y còn lộ vẻ mặt ngơ ngác, nhưng Cố Cảnh Nguyện đã thoát khỏi trạng thái cuồng nhiệt, dù thế nào cũng không thể lấy lại hứng thú được nữa.
Ngày hôm sau, Long Hiến Chiêu dậy sớm để phê duyệt tấu chương.
Mặc dù đang nghỉ ngơi trong cung điện, nhưng là một hoàng đế, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều nhất là một ngày, chỉ có thể nuông chiều bản thân một lúc, vì hắn vẫn phải làm những việc mình cần làm.
Trong lúc Long Hiến Chiêu xử lý sự vụ quốc gia, Cố Cảnh Nguyện quấn chăn ngủ ở nội thất.
Hôm nay trông Cố Cảnh Nguyện rất tiều tụy. Khuôn mặt vốn trắng trẻo của y giờ đây đã mất hết sắc hồng, thậm chí còn không thèm đứng dậy giúp Long Hiến Chiêu xem tấu chương.
Hôm qua y cực kỳ mệt mỏi.
Không chỉ toàn thân đầy vết thương mà còn cảm thấy mình bị thương ở đâu đó.
Sau khi tỉnh lại, Long Hiến Chiêu cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận. Thỉnh thoảng, hắn chạy vào thăm y, chạm vào mặt y và đưa nước cho y uống.
May mắn thay, Cố Cảnh Nguyện còn trẻ, có thể chịu đựng được loại khó khăn này. Y ngủ liên tục cho đến tận tối, sắc mặt và tinh thần đều cải thiện rất nhiều.
Long Hiến Chiêu quấn chặt y trong tấm chăn gấm rồi đỡ y dậy.
Vết thương trên lưng của Cố Cảnh Nguyện khiến y khó có thể ngồi dậy thẳng, vì vậy Vũ Văn Đế chủ động ngồi sau lưng để y dựa vào mình.
Hắn đích thân đút canh cho Cố Cảnh Nguyện:
"Ta đặc biệt cho người nấu canh gà nhân sâm. Canh gà này được nấu cả ngày, khanh đến thử xem."
Bát canh gà nhân sâm trong tay Long Hiến Chiêu không có chút dầu nào. Súp có màu trắng sữa và trong vắt, trông rất hấp dẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!