Chương 12: Ánh trăng như thể sương trên mặt đất (4)

Cố đại nhân?

Giọng của Tống Tân Duệ vang lên từ phía sau:

"Sao chúng ta lại dừng lại?"

Từ lúc hắn cất lời, âm thanh sau núi lập tức ngưng bặt. Cố Cảnh Nguyện biết rõ hai kẻ kia vẫn còn ở đó, nhưng lại giả vờ như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Y chỉ nói: Không có gì.

Mặc dù, tiếng động ban nãy đúng là quá mức phóng túng, âm lượng càng lúc càng lớn, đến cả Tống Tân Duệ đang tiến lại gần cũng nghe thấy được đôi chút.

Tống Tân Duệ không nhìn thấy biểu cảm của Cố Cảnh Nguyện đang đi phía trước, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có đôi chút thay y xấu hổ..... Thế gian đều đồn rằng Cố đại nhân được Thánh Thượng sủng ái độc nhất là vì dung mạo có phần giống với bóng hình bạch nguyệt quang trong lòng ngài.

Cũng bởi người ta thường cho rằng cơm người khác thơm hơn, trăng nhà người sáng hơn; lại thêm sự thiên vị rõ ràng của Thánh Thượng, nên từ quan lại triều đình cho đến thứ dân bá tánh, ai ai cũng thích đem vẻ ngoài của tiểu vương gia Bắc Dung ra tâng bốc.

Thậm chí, dân gian còn truyền tụng vè ca, tán tụng chính là dung mạo mỹ miều của vị đó.

Chỉ là, Tống Tân Duệ lại cảm thấy nói Cố đại nhân là thế thân của người kia, thực sự là một sự sỉ nhục.

Hắn không tin vị tiểu vương gia kia thực sự có thể sánh bằng phong thái của Cố đại nhân.

Chỉ là Thánh Thượng...

Ai mà biết được Thánh Thượng nghĩ gì chứ?

Thở dài một tiếng. Bởi vậy, từ trong tâm khảm, Tống Tân Duệ cảm thấy những lời đàm tiếu hèn mọn ấy thật khiến người ta buồn nôn.

Một người như Cố đại nhân, cốt cách như thế, sao cần phải bắt chước ai?

Tống Tân Duệ một mực cho rằng, được Thánh Thượng để mắt tới, tất nhiên không chỉ bởi gương mặt kia.

Nếu chỉ vì dung mạo tương tự, thì trong hậu cung chẳng phải còn có công tử họ Đổng sao? Sao chưa từng thấy Thánh Thượng đối với hắn có phần nể trọng?

Tống Tân Duệ nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm tức giận.

Nhưng vì sợ Cố Cảnh Nguyện cảm thấy khó xử, hắn không phát tác tại chỗ, cũng không đi đối chất với kẻ sau giả sơn, chỉ cố ý cất cao giọng một tiếng để ngăn bọn họ tiếp tục nghị luận, tránh làm bẩn tai người khác.

Sau khi hai người rời khỏi hoa viên, xung quanh đã yên ắng trở lại, Tống Tân Duệ vốn muốn khuyên Cố Cảnh Nguyện vài lời, nhắc y đừng để tâm đến lời ong tiếng ve.

Nhưng nghĩ đến việc Cố đại nhân có lẽ còn không biết mình đã nghe được đoạn đối thoại kia... Đắn đo hồi lâu, cuối cùng Tống Tân Duệ vẫn lựa chọn giữ im lặng.

Dù vậy, y vẫn thật sự không mong Cố đại nhân vì chuyện này mà ảnh hưởng tâm tình..... Cũng chẳng rõ vì sao mình lại để tâm đến cảm xúc của đối phương đến vậy.

Chỉ cảm thấy, người như Cố đại nhân, tiên tư ngọc chất không đáng phải chịu sự sỉ nhục như thế.

Nghĩ đến đây, Tống Tân Duệ bước nhanh hơn vài bước, đuổi kịp Cố Cảnh Nguyện.

Lại cẩn thận liếc nhìn biểu tình đối phương, thấy thần sắc y vẫn như thường, ánh mắt thâm sâu mà kiên định, lúc này mới yên tâm phần nào.

Nào ngờ, đúng lúc ấy, Cố Cảnh Nguyện lại mở miệng:

"Tống đại nhân đều nghe thấy rồi?"

Tống Tân Duệ khựng lại: Đại nhân...

Cố Cảnh Nguyện khẽ cười, nụ cười như đóa sen đầu mùa, giữa tiết xuân hoa tàn lá rụng lại có thể nở ra một tia diễm lệ khó cưỡng.

Tống Tân Duệ phát hiện bản thân ngẩn ngơ nhìn y đến thất thần, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!