Chương 1: Vết sẹo trên lông mày là vết sẹo trong tim(1)

Vào ngày tuyết đầu mùa bắt đầu rơi nơi phương Bắc, một tửu lâu cách kinh thành mười dặm nghênh đón một nhóm khách quý.

Giữa tiết trời giá lạnh, hiếm hoi mới có nhiều người đến thế, lại toàn là quân gia mình khoác giáp trụ. Tiểu nhị bận rộn bưng món, có kẻ lanh lợi vội vã dâng lên một ấm trà nóng đến bàn chính.

Hơn mười binh sĩ ngồi tản mác vài bàn, chỉ riêng bàn chính có một vị tướng quân mặt mũi dữ tợn, cùng một thiếu niên áo vải.

So với các võ tướng thân hình lực lưỡng, vị công tử này lại có dung mạo vô cùng tuấn tú.

Đây vốn là quan đạo dẫn vào kinh, tiểu nhị mỗi ngày đều gặp đủ hạng người qua lại, vậy mà hôm nay là lần đầu tiên thấy người có dung nhan xuất chúng đến vậy.

Thành thử nhìn đôi ba lần lại không nhịn được nhìn thêm vài lượt, đến khi định ngắm thêm thì đã bị tướng quân cản tầm mắt.

Hoắc Lâm Bình giật lấy ấm trà nóng từ tay tiểu nhị đặt lên bàn, thân vận bạch y ngân giáp, lúc ngồi xuống, giáp trụ cọ vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục.

"Xuy! Mẹ kiếp, lạnh thấu xương!

"Hoắc tướng quân càu nhàu, hai tay đầy vết chai vì luyện võ lâu năm đang không ngừng cọ xát. Tiểu nhị thấy thế chẳng dám liếc thêm, vội vàng lui xuống. Bên cạnh Hoắc Lâm Bình, vị công tử khẽ cười."Sao tướng quân lại dọa tiểu nhị?"

Hoắc Lâm Bình quay sang nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, khí chất một trời một vực với mình.

Tay người kia trắng như ngọc, ngón dài như củ hành non, đang cầm lấy đôi đũa.

Trời đã về chiều, dưới ánh nến vàng vọt trong tửu lâu, đôi mắt của y sáng trong như nước giếng sâu, gương mặt đoan chính, như một bức họa sơn thủy tinh tế tuyệt mỹ.

Hoắc Lâm Bình bỗng dưng lắc mạnh đầu.

Hắn rủa thầm: Đã ở cạnh nhau ba tháng, cớ sao mỗi lần thấy Tiểu Cố đại nhân vẫn cứ ngẩn người vậy trời?!

Giữa đám quân sĩ khoác giáp nặng nề, chỉ mình Cố đại nhân là mặc thường y.

Một bộ áo màu trắng sữa. Trang phục như dân thường. Thế nhưng người này lại là kẻ nổi bật nhất nơi đây.

Một phần bởi dung mạo như thần tiên hạ phàm.

Lại bởi khí chất trầm ổn như suối sâu, thong dong khoan thai.

Suốt dọc đường, y bị người nhìn không ít.

Còn hắn thì không biết đã chắn cho y bao nhiêu lần đào hoa rồi nữa.

Hoắc Lâm Bình âm thầm nghĩ, dung mạo thế này, ai nhìn chẳng động lòng?

Chẳng trách Bệ hạ lại...

Hắn rót cho mình một chén trà nóng.

Rồi tiện tay rót cho Cố Cảnh Nguyện một chén, cười nói vu vơ: "Hè còn chưa đi bao lâu, giờ đã tuyết bay rồi."

Cố Cảnh Nguyện hơi khựng tay: "Năm nay tuyết đến sớm."

"Phải đó," Hoắc tướng quân cảm thán, "Mẹ kiếp, thời gian trôi nhanh thật.

"Cố Cảnh Nguyện khẽ nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt trong veo như nước mùa xuân, thoáng ý cười. Y nói:"Tướng quân, ăn nói cho nhã nhặn chút.

"Người thanh nhã thoát tục như Cố đại nhân vậy mà lại mang một đôi mắt đào hoa tự nhiên vương sắc xuân. Chỉ cần liếc mắt, như mang theo hơi ấm đầu xuân phơi phới."Ha ha ha..." Hoắc Lâm Bình tự biết bản thân lại thất thần, bật cười gượng, tay vò tóc loạn xạ.

"Lúc rời kinh cũng nói sẽ học lễ nghi từ Cố đại nhân, ta cũng có thử mà. Nhưng cái tánh thô lỗ này, không sửa nổi đâu." Hắn một hơi uống cạn trà trong chén, lại rót đầy, hỏi Cố Cảnh Nguyện: "Đại nhân có muốn uống tí không? Cho ấm người."

"Không cần, đa tạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!