Chương 8: Tình thú – Để tôi thử mang họ của cậu

Cuối cùng, dưới ánh mắt rưng rưng ướt lệ của Tô Trạch Tuế, tuy trong lòng vẫn mơ hồ khó hiểu, nhưng cha mẹ Tô cũng đành bất lực mà gật đầu đồng ý.

Bên kia, lão gia nhà họ Cố ho khàn vài tiếng, bàn tay áp lên ngực, vẻ mặt trĩu nặng buồn lo: "Ông chỉ mong, trước khi nhắm mắt xuôi tay, còn có thể thấy con sống một đời hạnh phúc an yên."

Cố Dật Lam: "…"

Cha Cố liền xen vào: "Hỏi nó làm gì. Cha mẹ đặt đâu, mai mối dắt mối, há lại có đạo lý không nghe theo?"

Thấy Cố Dật Lam khẽ liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, dáng vẻ như lại muốn xoay người bỏ đi, ông cụ vội ho thêm mấy tiếng liền, nghe chẳng khác nào muốn ho đến nỗi phổi sắp rơi ra ngoài.

Cố Dật Lam ngừng động tác định đứng dậy, đem ly nước nóng chưa kịp uống "cạch" một tiếng đặt ngay trước mặt ông cụ, giọng điệu lạnh lùng không gợn chút cảm tình: "Ngứa cổ thì uống thêm nước."

Bị hậu bối nói thế, lão gia chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười cầm lấy uống luôn.

Trái lại cha Cố thì nhíu mày nhìn về phía Cố Dật Lam: "Cổ họng con làm sao vậy?"

Cố Dật Lam đưa tay bóp lấy yết hầu, hờ hững buông một câu: "Chết rồi."

Cha Cố: "…"

Ông lại mở miệng, giọng trầm xuống: "Thân thể, tóc da đều do cha mẹ ban cho. Chúng ta cũng chẳng mong con phải quá nâng niu, nhưng ít ra đừng tự hủy hoại bản thân chứ?"

Cố Dật Lam cụp mắt xuống, hàng mi dài che lấp ánh nhìn, không nói một lời.

Cha Cố tiếp tục ép: "Con đã hai mươi ba tuổi rồi, con không có quyền lựa chọn. Cuộc hôn nhân này, dù con muốn hay không, cũng phải cưới."

Ngón tay Cố Dật Lam khẽ mân mê vết chai nơi đầu ngón, im lặng không đáp.

Mãi đến khi nghe câu cuối, hắn mới hờ hững ngẩng mắt lên, giọng điệu thản nhiên như chẳng mấy bận tâm: "Cưới cho ông?"

Cha Cố vốn đã quá quen với kiểu lời lẽ sắc lạnh không chừa đường lui của hắn, song với khí thế bao năm ở vị trí cao, lông mày ông vẫn khẽ nhíu lại.

Trong nhà, quyền lực ông nói ra ai nấy đều kính cẩn lắng nghe, hàng vãn bối có được đôi câu chỉ điểm của ông đều coi là vinh hạnh. Nhưng chỉ riêng đứa con trai duy nhất này, luôn khiến ông nghẹn lời, nói chẳng nên câu…

Không khí lặng lẽ, nhưng như phủ một tầng khói súng mỏng manh.

Mẹ Cố vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Được rồi, nghe cha mẹ lần này đi. Chúng ta đâu có hại con."

Cố Dật Lam khẽ nheo mắt, ánh nhìn chậm rãi chuyển sang đầu bàn đối diện – nơi Tô Trạch Tuế đang ngồi.

Cậu thiếu niên được cả gia đình nâng niu ở trung tâm, đôi mắt cong cong rạng rỡ, bàn tay nhỏ "bộp bộp" vỗ xuống, miệng líu ríu thì thầm điều gì đó, trong đôi đồng tử nhạt màu ánh lên niềm vui thuần khiết chói lòa.

Mẹ Cố vốn tưởng con trai lại sắp bùng nổ, nào ngờ lại nghe hắn thản nhiên nói: "Được, ở chung thì được. Nhưng mười ngày sau, nếu cậu ta không đồng ý, hôn ước này coi như vĩnh viễn hủy bỏ."

Mẹ Cố lập tức hài lòng cho rằng đây chính là bước đầu tiên Cố Dật Lam chịu lùi một bước.

Bà mỉm cười gật đầu, còn định vỗ nhẹ vai con trai để an ủi, nào ngờ Cố Dật Lam lặng lẽ nghiêng người né tránh.

Bàn tay bà lơ lửng giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng cứng lại theo.

Hai bên gia đình đã đạt thành nhất trí, sau khi bàn bạc qua loa liền quyết định thời gian "ở chung bồi dưỡng tình cảm" sẽ bắt đầu ngay hai ngày sau.

Về đến nhà, người nhà họ Tô vẫn thấy khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng chẳng lay chuyển nổi cậu con út. Thế là họ đành cử Tô Minh Vũ đi khuyên nhủ đứa em trai cố chấp của mình.

"Nếu bị uy h**p thì chớp mắt ra hiệu với anh." Tô Minh Vũ dựa lưng vào cửa, nhìn cậu em đang nôn nóng thu dọn hành lý.

Tô Trạch Tuế nghiêm túc quay lại, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp, mở to nhìn anh trai mà chẳng hề chớp lấy một lần. Cậu cố gắng chịu đựng rất lâu, cuối cùng mới lén xoay người đi và khẽ chớp mắt.

Hành động ấy khiến Tô Minh Vũ bật cười. Một lúc sau, anh lại hỏi: "Là vì thấy cuộc sống yên bình quá nhàm chán, muốn tìm chút k*ch th*ch sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!