Những đề thi học sinh giỏi đầy dữ tợn trải dài trên trang sách giáo khoa, trông thật chói mắt bên cạnh những ngón tay thon dài, trắng trẻo của thiếu niên.
Cố Dật Lam mặt không biểu cảm, chỉ tay vào chính mình – kẻ mang tiếng xấu xa: "tàn nhẫn bạo liệt" – rồi hỏi ngược lại: "Em đang hỏi tôi à?"
Trong giọng nói vốn dĩ luôn thản nhiên ấy, hiếm khi lại xen vào một chút ngạc nhiên khó tin.
Tô Trạch Tuế rất phối hợp, đưa mắt nhìn quanh khoảng không xung quanh người đàn ông, rồi khẽ gật đầu.
Cậu không có bạn bè, chẳng biết làm sao để bắt chuyện với người khác.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, những người duy nhất từng có giao lưu với cậu chính là mấy người trong đội thi học sinh giỏi.
Mấy đề thi Vật lý chẳng khác nào một cây cầu: có thể vượt qua khoảng cách tuổi tác, khiến một huấn luyện viên từng đoạt vàng đã ngoài ba mươi tranh cãi kịch liệt với một học sinh mười mấy tuổi; cũng có thể xóa bỏ khoảng cách xã giao, để hai người vốn xa lạ đấu nhau suốt một buổi chiều, rồi sau khi ngộ ra thì khoác vai cười nói cùng rủ nhau đi ăn cơm.
Tóm lại, đây chính là công cụ xã giao hữu hiệu nhất!
Thân hình Cố Dật Lam hơi nghiêng về phía trước, bóng hắn đổ xuống bàn học. Ánh mắt lướt qua đề bài một cách hờ hững, ngón tay theo thói quen xoay nhẹ cây bút đen vừa bị nhét vào tay.
Đây rõ ràng là một tư thế quen thuộc của người thường xuyên bị hỏi bài, vậy mà trong lời nói của hắn lại thốt ra: "Ai nói với em là tôi biết mấy thứ này?"
Có lẽ vì sắc mặt hắn quá lạnh lùng, Tô Trạch Tuế đành lật sách ra sau vài trang, chọn một đề đơn giản hơn, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, chăm chú quan sát nét mặt.
Cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần.
Cậu còn định lật tiếp nữa thì Cố Dật Lam cuối cùng cũng mở miệng: "Lật nữa là tới phần tài liệu tham khảo với phụ lục rồi đấy."
Cổ Tô Trạch Tuế lập tức đỏ bừng, ngón tay vò vò mép sách đã nhăn nhúm, cúi gằm đầu không dám nói lời nào.
"Chẳng họ hàng thân thích gì, mà muốn tôi làm gia sư riêng cho em?" Cố Dật Lam lạnh nhạt nói.
Tô Trạch Tuế cố gắng đọc hiểu ẩn ý phía sau câu nói ấy.
Cậu nghĩ, cậu đoán…
Chắc là phải cưới nhau, có danh phận rồi mới được hỏi… đúng không nhỉ?!
Nghĩ thế, cậu liền đóng quyển sách bồi dưỡng lại, lục từ trong chiếc túi nhỏ vốn như cái "túi thần kỳ" của mình ra một tấm thẻ nhỏ rồi đưa cho hắn.
Cố Dật Lam cúi mắt nhìn kỹ.
Trên thẻ viết một dãy số. Nét chữ tròn trịa, ngay ngắn, lại rất đẹp và thanh thoát, chẳng có chút nào giống chữ "con nít tiểu học", mà lại cực kỳ giống thiếu niên trước mặt.
Tô Trạch Tuế giơ tay làm động tác "cầm điện thoại" bên tai, nhỏ giọng nói: "Số điện thoại."
"Không cần thiết." Cố Dật Lam vừa đáp vừa chuẩn bị đưa lại tấm thẻ trong tay: "Sau này…"
Câu "sau này đừng liên lạc nữa" cuối cùng, Cố Dật Lam lại không thốt ra khỏi bờ môi mỏng.
Bởi vì bàn tay của thiếu niên cũng dừng lơ lửng giữa không trung, đầu ngón tay còn kẹp một tấm thẻ trắng và cây bút đen. Nghe thấy câu nói ấy, cánh tay cậu khẽ run lên, đôi môi mềm mím chặt, trong mắt cũng dâng lên một tầng sương mờ. Hốc mắt đỏ hoe… như chỉ cần một giây nữa thôi là nước mắt sẽ trào ra.
Ngoài cửa, Tô Minh Vũ đã đứng chờ từ lâu.
Cố Dật Lam: "…"
Hắn thầm nhủ phiền phức, nhưng tay lại nhận lấy bút và giấy: "Em muốn tôi viết gì?"
Tô Trạch Tuế chỉ vào tấm thẻ ghi dãy số trong tay hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Dật Lam như chợt hiểu ra, liền đưa bút viết xuống số điện thoại của mình, ngập ngừng một chút rồi tiện tay ký luôn cả tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!