Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay, Tô Minh Vũ đặc biệt xin nghỉ một ngày, tự mình lái xe đưa em trai đến nhà Cố Dật Lam — hay nói đúng hơn là đưa em trai đi xem mắt.
Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng em trai anh đã trưởng thành thế nhưng khi từ "xem mắt" đặt vào người nó lại khiến người ta thấy sao mà gượng gạo, lạc điệu.
Ánh mắt Tô Minh Vũ liếc sang ghế phụ.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng, vải mềm mại ôm lấy đường nét cơ thể mảnh khảnh, ngay ngực còn thêu một chú cá heo nhỏ đang tung nước, giản dị mà tươi tắn. Dưới chiếc quần soóc xanh lam là đôi chân vừa thon vừa dài, trắng đến chói mắt dưới nắng.
Nhóc con ấy đang loay hoay chỉnh lại bộ quần áo vốn đã vuốt phẳng không biết bao lần, cái miệng nhỏ từ lúc lên xe đến giờ vẫn lẩm bẩm nói chuyện không ngừng.
Tô Minh Vũ đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi — một đứa em trai vốn thà chết chứ không chịu bước chân ra khỏi nhà vì sao lần này lại chịu đồng ý đi cùng anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể kết luận: chắc là do nó tận mắt thấy anh cãi nhau với mẹ, trong lòng không đành, muốn vì sự yên ổn của gia đình mà quyết chí "hy sinh anh dũng".
Tô Minh Vũ bỗng thấy hơi cảm động, khẽ an ủi em trai: "Đừng nghịch quần áo nữa, như vậy là đủ đẹp rồi. Đảm bảo dọa cho Cố Dật Lam chạy mất."
Lời mở đầu lẩm bẩm của Tô Trạch Tuế lập tức bị cắt ngang. Nghe xong câu đó, cậu bực bội phồng má, lén lút trừng mắt với anh trai một cái.
Trên cánh tay cậu có một vết sẹo bỏng, mẹ giải thích rằng đó là di chứng để lại từ một vụ tai nạn xe hơi hồi nhỏ.
Vết sẹo nằm hơi cao, mặc áo ngắn tay cũng che được gần hết, huống hồ hôm nay cậu lại mặc sơ mi dài tay.
Thế nhưng trong lòng vẫn có chút mặc cảm, vô thức muốn kéo tay áo thấp xuống thêm chút nữa. Nhưng nhớ tới lời anh trai vừa nói, động tác ấy liền dừng lại lưng chừng, cứng nhắc mà rút tay về, chuyển sang mở chiếc ba lô nhỏ của mình ra kiểm tra xem đã mang đủ đồ chưa.
Khi đến câu lạc bộ Speedsters, cậu cũng mang theo chiếc ba lô này. Lần này, ngoài những thứ mình muốn mang, bên trong còn có thêm một cái thiết bị định vị.
Cái đó là mẹ bỏ vào, vì lo con trai bị kẻ xấu lừa gạt bắt cóc đem bán.
Tô Minh Vũ tuy không đến mức lo xa thái quá như mẹ, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận: "Đến nhà người ta thì cứ coi như đi tham quan biệt thự, đừng quá nhập tâm, có gì thì từ từ mà nói."
Nói được nửa chừng, Tô Minh Vũ chợt nhớ ra — với cái tính nết ngoan ngoãn, mềm yếu hiện giờ của em trai, tuyệt đối không thể mở miệng mắng Cố Dật Lam. Trái lại, tám phần là sẽ bị người ta dọa cho đến mức chỉ biết run lẩy bẩy như một con ngốc. Thế nên anh lại dặn thêm: "Có chuyện gì thì gọi ngay cho anh."
"Tham quan xong, anh sẽ tới đón." Tô Minh Vũ nói: "À đúng rồi, suýt quên điều quan trọng nhất. Nào, theo anh học một câu: Anh rất tốt, nhưng xin lỗi, chúng ta không hợp."
"
Tô Trạch Tuế kiên quyết không chịu học.
Cậu phồng má, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Tô Minh Vũ cũng không giận, chỉ thong thả bổ sung: "Còn nữa, Cố Dật Lam rất ghét bị người khác chạm vào, tốt nhất em đừng lỡ chạm vào hắn."
Nghe đến đây, trong đầu Tô Trạch Tuế lập tức hiện lên cảnh tượng ở câu lạc bộ hôm nọ —— tên xấu xa tên Ro kia từng túm chặt cổ tay Cố Dật Lam, lập tức khiến cả đám xung quanh hít mạnh một hơi như gặp phải đại họa. Rồi ngay sau đó, cánh tay của Ro bị vặn gãy một cách tàn nhẫn.
… Thì ra là vì vậy.
Cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Chiếc Rolls
-Royce Cullinan màu đen lướt đi giữa trung tâm thành phố, dừng lại ở một khu đất vàng. Sau khi được bảo vệ cho phép đi vào, xe rẽ vào một khu biệt thự xa hoa.
Gió nhẹ len qua rừng cây, thoạt nhìn cứ ngỡ như đang bước vào một khu vườn tư gia. Thiết kế bán âm phủi tiền như giấy, đổi lại diện tích cây xanh ở đây đạt đến con số kinh người —— bảy mươi phần trăm.
Xe chạy suốt dọc đường, hầu như không gặp ai, quả thực là nơi ở lý tưởng cho những kẻ sợ xã giao.
Đúng lúc Tô Trạch Tuế đang tì má lên cửa kính ngắm cảnh, xe bỗng dừng lại lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!