Chương 46: Vỗ tay – Trông cậu cứ như thất tình vậy.

Tô Trạch Tuế ngồi ở cái bàn ăn khuất trong góc chẳng ai để ý tới mà vui vẻ ăn cơm trưa.

Ngẩng đầu lên, ba người anh đi mua cơm cùng nhau, cuối cùng chỉ có hai người quay lại.

"À… anh Kế Vũ Tinh có việc gấp, nhận một cuộc điện thoại rồi đi luôn." Cung Sáng đưa tay gãi gãi mũi, giải thích: "Ba chúng ta ăn trước đi."

Tô Trạch Tuế gật đầu, dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra chỗ trống cạnh mình cho Cố tiên sinh ngồi.

Nhưng Cố Dật Lam lại ngồi thẳng xuống đối diện cậu.

Tô Trạch Tuế mở WeChat, định nhắn cho Cố tiên sinh vài câu. Nhưng còn chưa nghĩ ra nên viết thế nào thì đã có người khác gửi tin đến.

Không hiểu sao dạo này cứ có người tìm cậu, dù danh bạ WeChat của cậu cũng chỉ lèo tèo mấy người.

[.:Đang làm gì đó?]

Chú Chấm đúng là cái máy tra khảo, Tô Trạch Tuế chẳng muốn trả lời. Cậu quay lại khung trò chuyện với Cố tiên sinh, tiếp tục nhăn nhó cái mặt nhỏ, nghĩ nghĩ.

Nhưng dường như Cố tiên sinh đã nghe thấy tiếng điện thoại rung, liền mở miệng hỏi: "Có người tìm em à?"

Tô Trạch Tuế khựng lại, vừa nhai cơm vừa khẽ "ừm" một tiếng, muốn cho qua chuyện chẳng đáng kể này.

Nhưng đời nào được như ý. Cố tiên sinh bình thản dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế: "Nếu là bạn bè thì kịp thời trả lời tin nhắn cũng là một phép lịch sự."

Tô Trạch Tuế nghĩ thầm: Đâu phải bạn bè. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Chú Chấm mỗi câu nói sau đều kèm theo dấu câu nghiêm chỉnh, khác hẳn thói quen nói chuyện của mọi người — đó là dấu hiệu đặc trưng khi chuyển giọng nói thành văn bản. Tô Trạch Tuế đoán chú ấy có lẽ là người trên năm mươi tuổi.

[(o^^o):Đang ăn]

[。:Lúc nãy trường năng lượng của cậu không ổn, xảy ra chuyện gì?]

Chú Chấm có năng lực huyền học ghê thật, lại đoán đúng.

[(o^^o):Lúc nãy có người tới nói chuyện với cháu, cháu rất sợ]

[。:Ừm, rồi sao? Lúc đó cậu nghĩ gì, định tự giải quyết thế nào?]

[(o^^o):Cháu không cần giải quyết đâu. Anh trai sẽ tới giúp cháu ngay! Anh vừa xuất hiện, mọi người đều nhường đường. Anh đẹp trai lắm, cháu thích anh lắm]

[。:Anh trai?]

[(o^^o):Là người đã cùng cháu đi đăng ký kết hôn đó, chính là… chồng]

"Uống trà không? Để anh tiện bê ly giúp cho? Ớ, sao mặt mày thế?" Cung Sáng đứng lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh — người trông như vừa vui lại vừa chẳng vui.

Ngay khi anh nhìn đến, Cố Dật Lam lập tức thu gọn mọi cảm xúc phức tạp, một tay gõ phím trên điện thoại, mặt lạnh nhạt nói: "Không uống."

Cung Sáng xám mặt đi mất.

[。:Tôi nghĩ cậu nên học cách độc lập hơn. Người kia nghe không giống người tốt, cũng không có vẻ thật lòng với cậu. Đừng quá gần anh ta.]

Chú Chấm lại lên tiếng rồi, Tô Trạch Tuế nghĩ thầm.

Dù đối phương đã nói xấu Cố tiên sinh nhiều lần, Tô Trạch Tuế mỗi lần vẫn nổi giận. Cậu đặt muỗng xuống, bưng điện thoại, hai tay gõ tin nhắn, cố ý trêu lại người ta.

[(o^^o):Chồng gọi cháu đi hôn đây, chào tạm biệt chú.]

Điện thoại của Cố Dật Lam bật chế độ "không làm phiền" và còn có cả màn hình chống nhìn trộm. Thế nên từ góc của Tô Trạch Tuế chỉ thấy đối phương bỗng nhiên giơ tay, tắt màn hình rất nhanh, đôi mắt đen cũng càng trở nên sâu thẳm khó dò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!