Chương 45: Ăn cơm Người anh tốt của em còn đang chờ

"Anh… em… em không làm được." Ở cửa nhà vệ sinh, Tô Trạch Tuế chỉ ló nửa cái đầu ra, ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam thản nhiên nói: "Làm nhiều lần thì tự nhiên sẽ quen."

Nghe vậy, mấy sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu thiếu niên cũng khẽ rung rung, chẳng rõ đang cúi xuống nhìn chỗ nào. Sau đó, cậu gật gật cái đầu nhỏ rồi "cạch" một tiếng, khép cửa lại tiếp tục cố gắng luyện tập.

Nửa tiếng sau, Tô Trạch Tuế mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Lần này, cậu đã mặc xong một bộ đồ ngủ chỉnh tề, chỉ là áo quần nhăn nhúm, lộn xộn hết cả. Áo bị nhét nửa trong nửa ngoài vào quần, quần ngủ thì xoắn vẹo, buộc chặt vào cái eo mảnh khảnh. Nhìn chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ vừa bị người ta lăn qua lăn lại, thậm chí thà không mặc còn hơn.

Cả người rã rời, Tô Trạch Tuế bước ra khỏi nhà vệ sinh mà tay chân đi cùng một bên, sau đó dang rộng hai tay, mặt úp xuống "bịch" một cái ngã thẳng lên giường mềm, y hệt con rối cót đã dùng cạn hết sức, không còn nhúc nhích nổi.

Cố Dật Lam ngồi bên cạnh hỏi: "Tự mình làm thấy thế nào?"

"Ưm…" Giọng Tô Trạch Tuế nghẹn nghẹn: "Muốn anh ôm."

Cố Dật Lam khẽ nhướn mày: "Chúng ta như vậy… có thích hợp không?"

Nghe câu này, Tô Trạch Tuế sững lại như được tiếp thêm năng lượng, cả người lảo đảo ngồi dậy, vội vàng nói: "Anh, đừng từ chối em."

Cố Dật Lam cụp mi mắt xuống, đưa mắt từ trên xuống dưới ngắm cậu, rồi mím nhẹ môi: "Em đang làm nũng với anh đấy à?"

Câu này trong sách chưa từng dạy. Tô Trạch Tuế bấu chặt lấy vạt áo, không biết phải đáp lại thế nào nữa.

Cậu liên tục liếc về phía quyển sách bìa nâu đặt bên cạnh, vừa muốn mở ra xem để tìm câu trả lời, lại vừa sợ Cố tiên sinh phát hiện ra mình đang đọc cái gì, nên trong lòng giằng co dữ dội, bàn tay nhỏ cũng nửa vươn nửa rụt.

"Muốn đọc sách à?" Cố Dật Lam rất biết điều, ánh mắt lại quay về tập tài liệu trên máy tính bảng: "Cứ xem đi."

Tô Trạch Tuế mừng rỡ như kẻ đói khát lập tức lật mở quyển sách nâu nhỏ, cuối cùng cũng tìm được đáp án tiêu chuẩn cho đoạn hội thoại ban nãy.

"Chúng ta như vậy có thích hợp không?"

"Sao thế? Anh định từ chối em à?"

Cậu lẩm nhẩm trong lòng mấy lần, ghi nhớ kỹ hai câu đó. Vừa định lật sang trang tiếp, khóe mắt đã thấy người bên cạnh không buồn liếc sang mà thản nhiên nói: "Có phát hiện mình biến câu hỏi tu từ thành câu khẳng định không?"

Cố Dật Lam tắt máy tính bảng, nghiêng đầu liếc sang, nheo mắt đọc rõ mồn một tựa sách trước mặt cậu:"Cẩm… nang… huấn… luyện… chó?"

Tô Trạch Tuế luống cuống lấy tay che đi tựa sách, trong lòng dấy lên cảm giác chột dạ như vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Ban đầu, khi nhìn thấy cái tên sách này, cậu không hiểu nổi, thậm chí còn rất kháng cự. Nhưng khổ nỗi, những điều viết trong đó vừa hay lại vừa dễ áp dụng. Có tì vết cũng chẳng thể che mờ ưu điểm, thế nên cậu vẫn lén lút đọc.

Lẽ ra ngay từ đầu nên lấy bút xóa để dán cái tên sách lại mới phải… Hu hu.

Thế nhưng Cố Dật Lam đâu dễ bỏ qua, anh tiếp tục truy hỏi: "Thế ai là chó?"

Tô Trạch Tuế không biết, nhưng cũng không dám để các anh trai của mình biến thành "chó", đành gõ gõ hai ngón tay, nhỏ giọng đáp: "Gâu gâu."

Cố Dật Lam khựng một chút, hỏi tiếp: "Lại là Cung Sáng đưa cho em à?"

Tô Trạch Tuế không muốn bán đứng Anh Cung Sáng, ngập ngừng một lát rồi giả ngu: "Gâu."

Cố Dật Lam: …

Cố Dật Lam bộc lộ rõ h*m m**n kiểm soát, nói: "Sau này, mỗi ngày chỉ được phép nói với cậu ta ba câu."

"Ư…" Tô Trạch Tuế cúi gằm đầu xuống. Nếu có tai chó, chắc lúc này đã cụp rũ hết cả rồi.

"Cũng không phải anh muốn hạn chế em giao tiếp." Cố Dật Lam "tốt bụng" nói tiếp: "Còn nhớ người mà trước đây anh xóa hộ em không? Bây giờ em có thể thêm lại, rồi nói chuyện với anh ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!