Chương 37: Rời nhà – Chúng ta cùng cởi đồ ngủ đi.

Cố Dật Lam đưa tay nắm lấy sau gáy Tô Trạch Tuế định lôi cậu ra khỏi lòng mình, nhưng khổ nỗi cậu thiếu niên ôm quá chặt, cả người giống như một con lười dính chặt trên người hắn.

Tô Trạch Tuế buông răng ra, nhưng đôi môi mềm vẫn dán vào cổ hắn, cảm nhận rõ ràng những dấu răng sâu nông khác nhau do mình cắn ra.

Hơi thở trầm nặng của người đàn ông phả bên tai cậu, giọng khàn khàn nện thẳng vào màng nhĩ: "Buông tay."

Tô Trạch Tuế lắc đầu, ngược lại còn ôm chặt hơn, bối rối hỏi: "Anh, chúng ta là beta à?"

Cố Dật Lam: "?"

"Anh có mùi hương,…" Tô Trạch Tuế ngờ vực nói: "Nhưng lại không có tuyến thể."

Cố Dật Lam: "... Là mùi nước giặt trên áo thôi, bớt đọc tiểu thuyết lại đi. Buông ra."

Tô Trạch Tuế còn lưu luyến dụi thêm một hơi ở cổ hắn, đến khi cảm giác có thứ gì cứng rắn chống vào người mình, cậu mới chịu nới lỏng tay lùi lại vài bước.

Ngẩng mắt lên nhìn, cậu thấy hô hấp của Cố Dật Lam có chút nặng, vành tai hiếm hoi ửng đỏ.

"Chúng ta chỉ là con người bình thường thôi." Cố Dật Lam mặt không biểu cảm nhìn cậu: "Về sau đừng tùy tiện cắn người nữa."

"Anh…" Tô Trạch Tuế nhìn bờ môi mỏng mím mở của hắn, do dự không biết có nên chủ động hôn lên hay không.

Nhưng cậu chưa từng làm chuyện như vậy, tim lúc này lại đập nhanh, khó lòng chịu nổi sự thân mật ấy nên cứ chần chừ mãi.

"Càng không được cắn anh." Giọng Cố Dật Lam lạnh băng.

Trên mặt hắn không lộ chút khác thường, nói xong liền quay lưng đi, chỉ để lại một câu: "Em tự đọc trước đi, lát nữa anh sẽ qua."

Tô Trạch Tuế phồng phồng má vẫy tay với bóng lưng hắn.

Cố Dật Lam ra ngoài gần một tiếng đồng hồ rồi mới quay lại phòng thí nghiệm.

Hắn đã thay một bộ đồ khác, chiếc sơ mi đen có cổ cao hơn cái trước, che kín được dấu răng nơi cổ. Sắc mặt hắn cũng khôi phục như thường, màu đỏ nơi vành tai đã biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách như chẳng dính khói bụi nhân gian.

"Anh." Tô Trạch Tuế đang mày mò với máy phóng photon, quay đầu nhìn hắn.

"Còn cắn người nữa thì tịch thu khoai tây chiên của em một tuần." Cố Dật Lam lạnh lùng đe dọa.

Tô Trạch Tuế khẽ chạm hai đầu ngón tay vào nhau: "ồ" một tiếng, rồi lí nhí cầu cứu: "Em đọc không hiểu sách hướng dẫn."

Cố Dật Lam bước lại gần: "Chỗ nào không hiểu?"

Đối với món quà cưới này, hắn kiên nhẫn hơn thường ngày.

Hắn giới thiệu sơ qua cách dùng thiết bị, lại cùng cậu làm vài thí nghiệm có độ chính xác cao, sau đó mới rời đi, để cậu tự mình tìm tòi.

Giống như kẻ đói gặp được bánh bao trắng thơm phức, Tô Trạch Tuế vùi đầu vào phòng thí nghiệm Vật Cạnh, say sưa bơi lội trong biển tri thức. Mãi cho đến khi sắp đến giờ đi ngủ, cậu mới lưu luyến rời khỏi phòng.

Trong phòng ngủ chính, Cố Dật Lam vẫn chưa về.

Tô Trạch Tuế lò dò vào phòng tắm khép kín bên trong, tò mò lục lọi dãy lọ chai đặt trên giá trong buồng tắm.

Tuy hắn nói mùi hương đậu khấu là do trên áo, nhưng Tô Trạch Tuế không hiểu sao quần áo mình lại chẳng có mùi ấy.

Cậu lần lượt mở từng lọ ra ngửi, bỗng ánh mắt sáng bừng, tìm được loại sữa tắm có mùi giống hệt hương trên người hắn.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt, hóa thành sương, nóng ẩm vây kín.

Tô Trạch Tuế cầm quả bông tắm mới tinh, đổ sữa tắm ra rồi xoa đều lên người, chà thành lớp bọt trắng mịn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!