Chương 33: Muốn… Anh muốn ở bên em mãi mãi.

Giống như bước vào một vùng đất hoàn toàn xa lạ, Tô Trạch Tuế mù mờ mò mẫm trong bóng tối, nhiều từ lóng nghe chẳng hiểu gì cả. Nhưng trí nhớ của cậu rất tốt nên vẫn cố gắng ghi nhớ hết.

Cuối cùng, dưới sự "tẩy não" của những cụm từ như lửa bén củi khô, mây mưa cuồng nhiệt, một đêm tám hiệp, từng bước đến dạ dày, cậu dần dần thiếp đi.

Có lẽ vì con đường phía trước sáng rõ đến mức ấy mà cậu đã mơ một giấc mơ đẹp.

Trong mơ, cậu và Cố tiên sinh tay trong tay nằm chung một chiếc giường. Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Cố tiên sinh vang lên bên tai cậu: "Tuế Tuế, em biết không? Hôm trước tôi gặp một ông lão ngay trên vạch sang đường…"

Khóe môi Tô Trạch Tuế cong lên, cậu chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, sáng hôm sau suýt chút nữa ngủ quên.

Ngày hôm sau, cậu hé mắt trở mình lẩm bẩm vài tiếng, còn ngái ngủ mà với tay lấy điện thoại.

Năm phút trước, Cố tiên sinh đã nhắn WeChat gọi cậu xuống ăn sáng.

Thấy tin nhắn ấy, Tô Trạch Tuế lập tức bật dậy, thay đồ rửa mặt qua loa rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Vừa rẽ qua khúc cua ở cầu thang xoắn, cậu đã thấy bác quản gia đứng cung kính ở đó, khẽ cúi chào:"Thiếu gia, tôi quên chuẩn bị bữa sáng mất rồi. Cậu có thể giúp tôi làm hai phần được không?"

Phản ứng đầu tiên của Tô Trạch Tuế là Cố tiên sinh không cho cậu vào bếp. Nhưng nhìn bác quản gia vẫn luôn đối xử tốt với mình, cậu đành nhỏ giọng đáp: "Dạ… được."

Quản gia lại nói: "Hôm nay tôi muốn ra ngoài đi dạo, cậu có thể giúp tôi trông camera giám sát một buổi chiều không?"

Tô Trạch Tuế nhớ đến đống bài tập đang chất đống, nhưng vẫn gật đầu: "Được ạ."

Quản gia nói: "Thiếu gia, cậu có thể ly hôn với Cố tiên sinh không? Cứ xem như là vì tôi đi."

Nghe thấy yêu cầu kỳ lạ này, Tô Trạch Tuế ngẩn người mấy giây rồi cúi đầu, hai ngón tay khẽ chạm nhau.

Đúng lúc đó, Cố Dật Lam vừa mới thức dậy, hắn từ khúc cua cầu thang vừa bước đi xuống, vừa cúi mắt trả lời tin nhắn WeChat.

Tối qua hắn bận thức khuya xử lý công việc, không có thời gian nhìn điện thoại, nên cũng không thấy tin nhắn của Tô Minh Vũ.

[S: Tuế Tuế có hỏi cậu, hoặc hỏi người hầu trong nhà điều gì không nên hỏi không?]

Cố Dật Lam ngẩng mắt liếc nhìn thiếu niên đang đứng dưới lầu, cứ mãi nghịch ngón tay mà chẳng chịu lên tiếng, rồi một tay gõ chữ trả lời:

[Nhất Thập Nhất Duy: Không có.]

Tô Minh Vũ rõ ràng rất để tâm chuyện này, gần như nhắn lại ngay lập tức.

[S: Anh chắc chắn nó không lén giấu anh làm chuyện gì chứ?]

[Nhất Thập Nhất Duy: Em ấy có chuyện gì thì chỉ chịu nói với tôi thôi.]

[S: …]

Tô Minh Vũ muốn dò thử xem cậu em trai giả chết trên WeChat kia rốt cuộc đang làm gì. Nhưng lại lo nếu nhắn bừa, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ khiến Cố Dật Lam — người có lẽ vốn dĩ không biết chuyện — lại nảy sinh nghi ngờ rồi sinh ý đồ xấu…

Anh vừa suy tính lời lẽ, vừa chần chừ gõ chữ trên bàn phím.

Cố Dật Lam thì không rảnh kiên nhẫn chờ đối phương chậm rãi soạn tin, hắn nhét điện thoại vào túi, hờ hững ngẩng mắt nhìn xuống.

"Anh…" Vừa thấy hắn, Tô Trạch Tuế liền như nhìn thấy cứu tinh.

"Sao không nói?" Cố Dật Lam hỏi.

Tô Trạch Tuế mấp máy đôi môi mềm cuối cùng vẫn cúi gằm đầu xuống.

Giọng của người đàn ông nhàn nhạt chẳng hề mang chút trách cứ. Nhưng không hiểu sao cậu lại thấy xấu hổ, cảm giác như đã khiến Cố tiên sinh mất mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!