Chương 29: Kem ốc quế – Không đúng, không đúng, không đúng…

"Camera… từ nhiều năm trước." Tô Trạch Tuế phồng má, vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm: "Tại sao chứ?"

Ông nội Cố hiểu cậu đang nói gì nhưng chuyện "camera giám sát" vốn quá kỳ quái, lại dính đến riêng tư, vốn không nên mang ra bàn tán.

Chỉ là thấy cậu chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, ông cụ do dự một lúc rồi chậm rãi nói: "Đó là bí mật của nó. Sau này khi có cơ hội, chắc chắn nó sẽ kể cho cháu nghe."

Ban đầu, ông còn tưởng cậu sẽ nói mấy câu như "Thật không?" hay "Được rồi." Ai ngờ Tô Trạch Tuế lại ngẩng lên nhìn ông, khẽ thì thầm: "Ông biết."

Bàn tay đang lật album của ông nội Cố khựng lại.

Không ngờ cậu trông có vẻ ngốc nghếch dễ bị dụ mà đầu óc lại tỉnh táo, lập luận sắc bén, còn dễ dàng nhận ra điểm bất hợp lý trong sự việc.

Ông nội Cố bất lực, đành thật thà đáp: "Ừ, là nó nói cho ta biết."

Tô Trạch Tuế đảo mắt nhìn quanh.

Trong căn phòng cũ kỹ này, trên kệ sách xếp đầy album, đều được sắp theo thứ tự thời gian. Trên tường dán nhiều bức ảnh cũ bạc màu, trông chẳng ăn nhập gì với phong cách biệt thự hiện đại bên ngoài. Rõ ràng, ông nội Cố là người rất hoài niệm quá khứ.

"Vậy… anh ấy sẽ…" Tô Trạch Tuế thu lại tầm mắt, ngón tay nhỏ chỉ vào mình: "Kể cho cháu nghe sao?"

"Rồi sẽ có thôi. Đợi đến khi quan hệ của hai đứa đủ thân thiết." Ông nội Cố mỉm cười: "Cháu rất đặc biệt, ông tin chắc sẽ có ngày đó."

Tô Trạch Tuế suy nghĩ một lát, rồi khẽ nói: "Anh ấy tin ông."

Ông nội Cố thấy thật kỳ lạ — qua cậu này, ông dường như lại nhìn thấy hình bóng của Cố Dật Lam thuở nhỏ.

Rõ ràng cậu chỉ đang nói ra sự thật cùng những thắc mắc của mình, vậy mà giữa lớp sương mù rối rắm, cậu lại có thể dần dần chạm tới đáp án chính xác. Đó chính là tố chất đặc biệt chỉ những người cực kỳ lý trí mới có được.

Nhưng ông cụ không muốn tiếp tục đào sâu đề tài này, bèn vừa thu dọn những tờ giấy cũ kẹp trong album, vừa hỏi: "Ngày trước Tuế Tuế có dán giấy khen lên tường không?"

Tô Trạch Tuế lắc đầu.

Từ nhỏ cậu đã còi cọc, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện ăn uống. Thành tích học tập chẳng ra gì, thể thao lại càng tệ hại, gần như chưa từng nhận được phần thưởng nào.

Ông nội Cố cất lại quyển album quý giá vào tủ, cố tình làm ra vẻ thản nhiên mà nói: "Nó thích được khen ngợi. Có lẽ cháu nên thử khen nó nhiều một chút."

Tô Trạch Tuế hiểu rõ người mà ông nhắc đến là ai. Cậu chợt nhớ trong "Cẩm nang tăng thiện cảm trên Ahu" cũng có ghi một mục: "Khen ngợi."

Cậu gật gù: "Cháu phát hiện rồi."

"Phát hiện cái gì?" Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên từ cửa.

Tô Trạch Tuế giật mình quay lại, liền thấy Cố Dật Lam đang đứng ở ngưỡng cửa, nhướng mày nhìn cậu, không rõ hắn đã nghe được bao nhiêu.

Vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng nặng nề ban nãy của Tô Trạch Tuế lập tức tan biến, cậu lon ton chạy đến đứng trước mặt người đàn ông.

"Về rồi à? Cơm canh vẫn còn nóng đấy, vào ăn chút đi." Ông nội Cố không hề nhắc gì đến chuyện công ty, chỉ nói mấy câu chuyện gia đình bình thường.

"Không cần." Cố Dật Lam cụp mắt nhìn Tô Trạch Tuế, khẽ hỏi: "Đi thôi?"

Tô Trạch Tuế nhăn mặt, ngón tay nhỏ chỉ vào bụng hắn: "Đói."

Cố Dật Lam sớm đã quen với cách nói chuyện lắp bắp của cậu, chẳng cần đợi cậu khó khăn nói hết câu đã trực tiếp đáp lại: "Tôi không đói."

Tô Trạch Tuế còn định mở miệng nói thêm nhưng người đàn ông đã xoay người bước thẳng ra cửa lớn.

Quản gia đứng trong phòng khách thấy vậy thì vội vàng theo sau vị ông chủ thực sự trả lương cho mình.

Ông nội Cố thì sớm đã quen với tính khí của đứa cháu này, ông chỉ cười cúi đầu nhìn cậu thiếu niên trước mặt, khẽ dặn bằng giọng đủ để hai người nghe: "Tuế Tuế, cố gắng cưới cho bằng được, sau này thường xuyên về đây chơi với ông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!