Cậu thiếu niên cơ thể mềm nhũn, khóc mà chẳng phát ra tiếng, như một chú thỏ trắng nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, cô đơn chịu ấm ức.
"Không sao đâu." Giọng Cố Dật Lam hơi khàn, nhìn mái tóc mềm mượt trước mắt, đưa tay lên nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.
Lời cậu nói là thật.
Mười bảy nghìn đối với hắn thật ra chẳng phải tiền, thái độ của người khác hắn vốn chẳng để tâm. Dù sao hắn đã lớn lên giữa đủ loại lời đồn đại, quen rồi với việc dùng sự lạnh lùng để chống lại những tổn thương từ bên ngoài.
Nhưng khi cảm nhận được cánh tay ôm chặt mình, hắn mới nhận ra, hóa ra vẫn có người quan tâm.
Hắn lại nói: "Không trách em đâu."
Ngay từ bên ngoài, hắn đã thấy hai người kia đùa giỡn, va chạm lung tung trong khu riêng không rộng lắm. Cái thái độ hăm dọa sau đó, cũng chỉ là họ dựa vào số đông và chút tiền của, tưởng mình có lý mà thôi.
Tô Trạch Tuế nhẹ nhàng buông hắn ra, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên má, đôi mắt đỏ ửng đến mức như sắp chảy máu.
Những giọt nước mắt trong veo của hắn rơi xuống, từng hạt như ngọc trai.
Cậu khóc dữ dội nhưng không giống người bình thường vừa khóc vừa nấc, vừa nghẹn. Mà yên lặng. Ngay cả lúc khóc, cũng trông ngoan ngoãn đến lạ.
Cố Dật Lam mặc áo đen, vết nước mắt trên ngực không rõ ràng.
Hắn giữ khoảng cách lịch thiệp, không chạm vào thiếu niên, mà chỉ cúi mắt nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay đỏ ửng, nhíu mày, trông như đang nghĩ gì đó.
Cho đến khi Tô Trạch Tuế định với tay lấy khăn giấy trong túi nhỏ, hắn mới hơi tỉnh lại, hiếm hoi hạ giọng nói: "Đừng khóc nữa."
Lời an ủi này nghe sao cũng thấy nhạt nhẽo, nhưng Tô Trạch Tuế vẫn gật đầu thật mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, khi bị bắt nạt, cậu chỉ dám tìm một ch* k*n khóc lén, không dám cho anh trai biết, sợ anh vốn yếu ớt sẽ lo lắng mà hại thân. Vì vậy, chưa từng có ai an ủi cậu, cũng chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cậu.
Giờ đây, chỉ một câu an ủi từ người đàn ông, cậu mới nhận ra, hóa ra lúc đau khổ, có người bên cạnh lại yên lòng đến thế.
"Muốn…" Tô Trạch Tuế thút thít, mũi hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "… về nhà."
Cậu biết hành động này coi như là "giở trò" một chút.
Rõ ràng là cậu chạy trốn bị bắt, đáng ra phải chấp nhận hình phạt. Nhưng sáng nay chưa kết thúc, cậu đã nhụt chí.
Về phần Cố Dật Lam, hắn không nói gì mà chỉ đưa thêm vài tờ khăn giấy, rồi kéo khoá túi nhỏ lại, ra hiệu cho cậu đeo lên vai.
Tô Trạch Tuế khoác balô, nhận rổ mua sắm rồi chỉ vào ly cà phê: "Anh cầm đi."
Ở thành phố A, thùng rác còn hiếm hơn cả sinh viên 985.
Tô Trạch Tuế không muốn cầm ly cà phê làm cậu buồn thêm nên đi thẳng.
"Ừ." Cố Dật Lam tự nhiên cầm ly cà phê, hé mắt nhìn về phía cửa hàng.
Đôi tay người đàn ông rõ gân xương, đầu ngón tay thon dài, chắc khoẻ, tĩnh mạch ẩn dưới lớp da, khi cầm ly cà phê toát lên vẻ tự tin, điềm tĩnh và thanh lịch của một doanh nhân thành đạt.
Tô Trạch Tuế cúi xuống nhìn đôi tay trắng nõn, mảnh khảnh của mình, bối rối uốn cong các khớp ngón tay một cách ngạc nhiên.
Cố Dật Lam rút mắt nhìn đi, lời nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu thiếu niên: "Bây giờ không thể về nhà."
Tô Trạch Tuế từ từ nắm chặt tay mình, khẽ "ồ" một tiếng.
"Người nhà tôi muốn gặp em. Em có muốn đi không?"
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế ngẩng đầu lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!