Chương 2: Sợ xã hội – Trọng sinh thành kén tằm

Nóng quá.

Cơ thể nhẹ bẫng giống như đang trôi lơ lửng giữa không trung, rồi bị một luồng lực đẩy ra phía sau…

Bồng bềnh, ấm áp, thậm chí còn thấy dễ chịu. Đây là mình hóa thành bướm bay lên trời rồi sao?

Ưm—

Không đúng, không đúng! Đây rõ ràng là do vụ nổ trong phòng thí nghiệm hất mình bay đi!

Tô Trạch Tuế giật mình bật dậy, cậu mở choàng mắt vội vàng kéo phắt tấm chăn đang phủ trên mặt xuống.

Phản ứng đầu tiên của cậu là quay sang nhìn dãy máy móc lớn bên cạnh, xem thử luận văn tốt nghiệp của mình có còn nguyên vẹn hay không.

"Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

"Vút" một cái, lời còn chưa dứt thì cậu thiếu niên trên giường đã nhanh như chớp kéo chăn trùm kín đầu lại, nằm im thin thít chẳng khác nào cảnh tượng bật dậy vừa rồi chỉ là… ảo giác của mọi người.

Y tá: "…"

… Rốt cuộc là tình huống gì đây?

Dưới lớp chăn mỏng, lòng bàn tay Tô Trạch Tuế rịn mồ hôi, hàng mi dài chớp lia lịa. Dựa vào số manh mối ít ỏi mình biết, bộ não nhỏ bắt đầu quay cuồng tính toán.

Cha mẹ đã mất từ nhỏ, cậu sống nương tựa cùng anh trai. Bài văn hồi tiểu học của cậu lúc nào cũng mở đầu bằng: "Nhớ có một đêm, anh cõng tôi đang sốt băng băng dưới mưa lớn đến bệnh viện…"

Sau này, anh trai lại qua đời vì ung thư, trong nhà chỉ còn mình cậu sống sót trên đời.

Nhưng! Vừa rồi họ lại gọi cậu là "thiếu gia"!

Chỉ có hai khả năng.

Một: Cậu là cậu chủ thất lạc nhiều năm của hào môn, nay mới được đón về; Hai: Cậu… cậu… xuyên sách rồi!

Tô Trạch Tuế hít sâu một hơi, cố nhớ lại mấy nội dung gần đây từng đọc trong sách.

"Không gian Hilbert là một không gian vectơ đầy đủ có tích vô hướng, có thể chứa các hàm sóng vô hạn chiều và các trạng thái lượng tử…"

Không đúng, không phải cái này. Đổi cái khác…

"f = Pᴍf + (f − Pᴍ …)

… = ∫ ψ\(x) ??(x) dx"…

Tô Trạch Tuế nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, trước mắt chỉ còn một mảng đen kịt.

Nếu không phải vì còn đang giả vờ bất tỉnh, cậu thật sự muốn gõ vào cái đầu nhỏ của mình một cái – trong này rốt cuộc toàn chứa mấy thứ linh tinh gì thế không biết!

"Cậu ấy tỉnh rồi à? Ừ, các cô cứ đi làm việc đi."

Đúng lúc Tô Trạch Tuế còn đang khủng hoảng trong mớ ký ức rối tung, trong phòng bệnh chợt vang lên một giọng nói khác.

Âm giọng trầm thấp, dày nặng, lắng đọng dấu vết của năm tháng – nghe ra hẳn là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi.

Từ tiếng bước chân truyền đến có thể đoán người đàn ông ấy đang tiến dần về phía cậu.

Tô Trạch Tuế mở choàng mắt, đờ đẫn nhìn tấm chăn mỏng trắng toát trước mặt, ánh sáng xuyên qua chói lòa. Cậu thậm chí còn thấy, nếu đó là tấm vải trắng phủ lên mặt vì tai nạn nổ phòng thí nghiệm thì còn dễ chịu hơn, đỡ phải đối mặt với sự chất vấn sắp tới từ một người xa lạ trong môi trường hoàn toàn xa lạ này.

… Đúng vậy, cậu mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!