Chương 12: Hăm dọa — Đối phương đã offline

Tô Trạch Tuế bật dậy, hai tay khoanh trước ngực tức tối trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng loáng trên giường cứ như nó mới là kẻ đầu sỏ.

… Chưa ra trận đã ngã ngựa.

Nhưng! Không sao hết, cứ bắt đầu từ bước thứ hai đi. Đợi độ hảo cảm tăng lên, tự khắc sẽ mở khóa được vòng bạn bè của hắn thôi!

Cậu tự an ủi mình như vậy.

Điều thứ hai: Xuất hiện đúng lúc khi hắn gặp khó khăn, giúp hắn vượt qua cửa ải.

Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân chưa bao giờ lỗi thời, ai tán thành, ai phản đối nào!

Lúc người ta phiền não thì dành cho họ lời an ủi; lúc người ta gặp rắc rối thì bỗng chốc hiện thân như một vị cứu tinh ra tay giải quyết. Chỉ cần vài lần thôi, hắn ắt sẽ nhìn bạn với đôi mắt lấp lánh sùng bái.

Chiêu này được miêu tả sinh động quá, đến mức Tô Trạch Tuế đã tưởng tượng ra cảnh Cố Dật Lam ngước nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, giọng trầm lạnh cất lên: "Tuế Tuế, em thật lợi hại."

Chỉ vừa nghĩ tới thôi mà cậu đã đỏ bừng cả mặt, vội chôn đầu vào gối giả vờ làm đà điểu.

Ngay lúc ấy, điện thoại trong tay bỗng rung lên một cái.

Sợi tóc ngố trên đỉnh đầu Tô Trạch Tuế khẽ rung rung. Cậu ngẩng lên, lộ ra gương mặt đỏ bừng xinh xắn, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vừa bật thông báo.

[Tin nhắn riêng từ người lạ: Có đó không?]

Bài đăng khi nãy của cậu bỗng được chú ý một chút, chủ đề trong diễn đàn đang bàn tán rôm rả, nhưng chỉ duy nhất người này gửi tin nhắn riêng cho cậu.

Tô Trạch Tuế vốn chẳng bao giờ dám trò chuyện với người lạ. Trong thế giới nhỏ bé của cậu: "người lạ" chính là địa ngục.

Thế nên, cậu hiển nhiên lựa chọn phớt lờ tin nhắn ấy, tiện tay xóa luôn lịch sử để đỡ phải cảm thấy áp lực vì không trả lời.

Nhưng một lát sau, đối phương vẫn kiên trì gửi tiếp mấy dòng.

[o: Có rảnh không?]

[o: Có thể tiện cho tôi xin cách liên lạc chứ?]

Bám riết không buông cứ như thế này thì thật đáng ngờ.

Ảnh đại diện của đối phương lại chỉ là hình người mặc định của hệ thống. Trong đầu Tô Trạch Tuế lập tức hiện ra cảnh trong mấy tiểu thuyết: một ông chú dâm dê nào đó lên mạng quăng lưới khắp nơi, kết bạn rồi nhắn toàn những lời quấy rối.

Vì rất ít khi dùng mạng xã hội, Tô Trạch Tuế thậm chí còn không biết đến cái chức năng gọi là "chặn liên lạc".

Nhìn khung chat vẫn đang nhấp nháy dòng chữ "Đối phương đang nhập...", Tô Trạch Tuế rất lo lắng. Cậu sợ ông chú kia sẽ thốt ra những câu chẳng thể nghe nổi, hay tệ hơn là gửi mấy tấm hình không dám nhìn thẳng. Cậu không muốn sáng mai phải mọc lẹo mắt.

Thế nên, ngón tay cứng đờ gom hết toàn bộ "điểm xã giao" trong người, cậu gõ ra một câu duy nhất

[Người dùng 1947296: Không]

Tim đập thình thịch, cậu đưa tay ôm ngực thở hổn hển, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, cả người như kiệt sức.

Đúng vậy, đây chính là cái giá phải trả cho xã giao!

Internet thật đáng sợ, còn cư dân mạng thì càng kinh khủng hơn.

Nói xong, mặc kệ "ông chú" kia có trả lời gì đi nữa, Tô Trạch Tuế thẳng tay ném điện thoại qua một bên, rồi nằm vật xuống chôn mặt thật chuẩn xác vào chiếc gối mềm mịn.

Cậu cố sức gạt sạch trong đầu mọi thứ liên quan đến "giao tiếp xã hội", tập trung trở lại với đại kế "giải cứu Cố Dật Lam thoát khỏi nước sôi lửa bỏng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!